Vậy cô chủ động rời đi ủng hộ bọn họ là sai sao?
Anh còn uy hiếp cô?
Cô Tô Khiết ghét nhất là người khác uy hiếp mình.
“Chúng ta dễ hợp dễ tan.” Tô Khiết nói lại một lần nữa, cô cứ nói đấy thì sao?
Rõ ràng người sai là anh? Sao cô không thể nói? Không có quyền lên tiếng?
Còn có chỗ nói lý lẽ sao?
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, con ngươi nguy hiểm nheo lại: “Tô Khiết, anh cho em một cơ hội cuối cùng, từ từ nói chuyện.”
Anh thấy cô tức giận và ghen tị thì vui vẻ, kết quả thì sao, cô lại nói dễ hợp dễ tan.
Dễ hợp dễ tan?
Bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ trong lòng cô chả là gì sao, chẳng lẽ nói chia tay là chia tay?
Sao cô có thể chứ?
Sao cô dám nói chữ kia một cách đơn giản như thế?
Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng thì tuyệt đối không tha cho cô.
“Từ từ nói chuyện? Sao vậy? Anh nghe không hiểu?” Tô Khiết hoàn toàn nổi giận, cô nhìn chằm chằm Nguyễn Hạo Thần, khóe môi cong lên, sau đó gằn từng chữ một nói: “Nguyễn Hạo Thần, chúng ta chia tay, em muốn chia tay với anh…”
“Không đúng, chúng ta cũng không tính chia tay, hiện tại chúng ta vốn không có quan hệ gì…” Tô Khiết nói mang theo sự giận dỗi, bởi vì cô bị kích thích nên mới nói ra.
Bé cưng kia chỉ là một nguyên nhân, thái độ của Nguyễn Hạo Thần cũng là một nguyên nhân khác.
Nguyễn Hạo Thần cho cô một lời giải thích thì cô có thể tin tưởng, chỉ cần anh nói, cô sẽ tin.
Nhưng từ đầu đến cuối anh lại không có một lời giải thích!
Tô Khiết vẫn chưa nói xong thì Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cúi xuống chặn miệng cô lại, môi anh cũng hôn xuống.
Nhưng lúc này anh không hôn mà là cắn, hơn nữa cậu ba Nguyễn không cẩn thận như lúc trước, anh mang theo lực, tuy rằng không đến mức dùng sức, nhưng cắn vẫn rất đau.
Lúc này động tác của anh có chút thô lỗ, rõ ràng mang theo sự trừng phạt.
Trừng phạt cô nói chia tay dễ dàng như thế.
Càng tức giận cô nói bọn họ không có quan hệ gì?
Nguyễn Hạo Thần thật sự có muốn cắn chết cô, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, cũng không nỡ dùng sức.
“Tô Khiết, em có thể tức giận, có thể ầm ĩ, có thể mắng anh, có thể đánh anh, nhưng sau này anh không muốn nghe hai chữ chia tay, nếu không…” Môi Nguyễn Hạo Thần rời đi một chút, nhưng không hề buông lỏng cô, anh thấp giọng nói bên tai cô, từng câu từng chữ mang theo sự uy hiếp nguy hiểm.
“Nếu không thì sao?” Tô Khiết cười, cô nhìn ra được cậu ba Nguyễn tức giận, người này có quá đáng hay không, anh cho phép mình có bé cưng, không cho phép cô nói chia tay?
Anh có quá tham lam hay không?