“Ba ơi, ba phải tự nghĩ cách đi thôi, con không giúp được ba nữa rồi, mẹ từ đầu đã không đồng ý cho con theo, thế nên, con cũng giống như ba, đều bị vứt bỏ rồi.” Đầu bên kia điện thoại, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lại thở dài một tiếng vô lực.
Thư ký Lưu: “……”
Đều? Đều bị vứt bỏ?
Công chúa nhỏ bị vợ của tổng giám đốc vứt bỏ á?
Tổng giám đốc cũng bị vợ vứt bỏ luôn?
Vợ của tổng giám đốc vứt bỏ công chúa nhỏ cùng tổng giám đốc, sau đó hẹn hò với một người đàn ông khác?
Thật con mẹ nó quá dọa người mà, phải không?
Công chúa nhỏ, những lúc thế này, cháu có thể bớt nói hai câu lại không? Có thể đừng lửa cháy còn đổ thêm dầu được không vậy?
Lúc này tổng giám đốc không thể chịu thêm chút kích động nào nữa đâu.
Cái câu ‘đều bị vứt bỏ kia’, thật quá khiến người đau lòng mà.
Tổng giám đốc nhà anh ta nghe xong câu đó, không biết sẽ nghĩ thế nào nữa?
Thư ký Lưu cẩn thận nhìn về phía tổng giám đốc nhà mình, quả nhiên trông thấy sắc mặt tổng giám đốc nhà mình càng khó coi hơn.
“Tổng giám đốc, hay là kêu người tìm vợ ngài về?” Thư ký Lưu thấy tổng giám đốc nhà mình cúp điện thoại, liền căng da đầu đề xuất ý kiến.
Vợ của tổng giám đốc hẹn hò với người đàn ông khác, tổng giám đốc dĩ nhiên phải mau chóng bắt người về rồi.
Cậu ba Nguyễn nhướn mày, lạnh lùng nhìn về phía thư ký Lưu, ánh mắt lạnh như băng tuyết, khiến người không có chỗ lẩn trốn.
Rõ ràng cậu ba Nguyễn không hài lòng chút nào với đề nghị của thư ký Lưu.
Cho người tìm cô ấy ?!
Vậy chẳng khác nào kêu anh đi bắt người?
Cứng rắn bắt người về không phải là kết quả mà anh mong muốn, cái anh muốn là cô ấy cam tâm tình nguyện trở về cơ……
Thư Ký Lưu đối diện với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình, cả người cứng lại, sau đó hít một hơi thật sâu, dù sao cũng là người ở bên cạnh cậu ba Nguyễn nhiều năm như vậy.
Thư ký Dương ngay lập tức hiểu được ý của tổng giám đốc nhà mình.
“Tổng giám đốc, hay là tôi gọi điện thoại cho cô Tô, nói là tổng giám đốc bị ốm nhé, cô Tô rất quan tâm tới ngài, nghe nói tổng giám đốc bị ốm, cô Tô nhất định sẽ mau chóng tới đây thăm ngài.” Đầu óc thư ký Lưu nhanh chóng chuyển động, liều mạng nghĩ biện pháp.
Anh ta không chỉ đang nghĩ biện pháp cho tổng giám đốc, mà còn đang tự cứu mình nữa, bởi vì tổng giám đốc mà tức lên rồi, thì người xui xẻo nhất chính là anh ta.
Anh ta suy nghĩ tất cả đều là vì tính mạng của mình cả đấy.
Cậu ba Nguyễn nghe thư ký Lưu nói xong, hai mắt lập tức lóe lóe, muốn anh giả ốm à?
Anh mà bị ốm thì cô ấy sẽ lo lắng? Sẽ về đây thăm anh sao?