Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm vào cô thêm càng lúc càng thêm lạnh lẽo và tức giận hơn.
Ly hôn rôi? Cô đừng mơ, anh đã đồng ý chưa?
“Ngài Nguyễn, tôi không làm chậm trễ thời gian của hai người nữa…” thấy anh vẫn không nói gì, Tô Khiết cũng không muốn nói gì nữa, kết hôn ba tháng, có thể nói cô cũng hiểu anh một chút.
Anh từ trước đến nay quý lời nói như vàng, chuyện anh không quan tâm thì từ trước đến giờ chưa bao giờ để ý qua, anh đến bệnh viện chắc có chuyện quan trọng thôi đúng chứ?
Thiết nghĩ lúc này cô đang làm lỡ thời gian của họ ở đây rồi.
Cho nên cô tỏ ra biết điêu một chút, tự mình rời khỏi, tránh để người khác đuổi.
“Không chậm trễ gì, tôi đến tìm em.” Nguyễn Hạo Thần cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trâm trâm, mang theo sự nguy hiểm khiến người ta khó hít thở.
“Tìm tôi? Tìm tôi làm gì? Có chuyện gì sao?” Tô Khiết dừng bước, nhìn về phía anh, đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của anh, âm thâm hít sâu một hơi, bộ dạng anh lúc này quả thực đáng sợ: “Chúng ta đã ly hôn rôi, anh vẫn có chuyện gì sao?”
Bọn họ đã li hôn rôi, hơn nữa cô cũng đã lấy được Nguyễn Thị cho anh theo hợp đồng.
Hơn nữa, lúc cô làm thủ tục li hôn, không lấy của anh đồng tiên nào, cho nên cũng không có vấn đề gì về tài sản.
Cô vẫn thật sự không nghĩ ra anh bây giờ tìm cô rốt cuộc là có chuyện gì?
Cô biết, tính cách của anh chắc chắn không phải là người thích dây dưa không dứt khoát, chuyện ở nước M, cô chỉ coi như một lân tình cờ, một chuyện ngoài ý muốn.
Anh nói anh đến tìm cô, lúc này cơn giận đó không phải nhằm vào cô đấy chứ? Có điều, bọn họ đã ly hôn rôi, cô cảm thấy không đến nỗi đấy đâu nhỉ?
Nghe cô luôn miệng nhắc đến việc ly hôn, hai mắt Nguyễn Hạo Thần híp lại mang theo sự nguy hiểm, bước chân tiến lên, đi về phía cô.
Theo sự tiến lại gân của anh, sự nguy hiểm từ anh dường như bao trùm lên cô, trong phút chốc khiến cô có một loại cảm giác sắp ngạt thở.
“Ngài Nguyễn nếu như thật sự có chuyện gì, có thể để thư kí Lưu đến tìm tôi, thời gian của ngài quy báu, không cần phải tự mình đến đây.” Mặc dù bộ dạng anh lúc này quả thực rất đáng sợ, quá dọa người, Tô Khiết vẫn nói rõ hết ý của cô, chỉ là khi nói đến những từ cuối cùng thì giọng nói không suy nghĩ có chút hạ thấp xuống.
Tô Khiết thật lòng cảm thấy, cho dù thật sự có chuyện gì, anh hoàn toàn có thể để thư kí Lưu đến tìm cô, không cân thiết phải tự mình đến.
Nói thật, chuyện lần trước ở nước M, lại thấy dáng vẻ lúc này của anh, Tô Khiết có chút lo lăng.
Thư kí Lưu nhìn về phía Tô Khiết, trên mặt tràn đây kinh ngạc một cách rõ ràng.
Trong lúc tổng giám đốc tức giận dọa người như vậy mà còn có thể nói rõ ràng đến cuối cùng, cô chủ đúng là người đầu tiên chưa từng có trước đây.
Sự dũng cảm này của cô chủ, anh ta thật lòng bái phục, chỉ là có thể không cân kéo chuyện này đổ lên người anh ta được không?
Anh ta vốn dĩ đã đủ oan ức lắm rồi, đủ đen đủi rôi.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần khẽ híp lại, cô vậy mà vẫn có thể nói rõ ràng như vậy, có việc thì bảo thư kí Lưu đến tìm cô, anh không cần tự mình đến? Ở tròng lòng cô, anh còn không được hoan ngênh bằng thư kí Lưu sao?
Nhìn bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt này của cô, nghe thấy lời nói giống như sự việc không liên quan đến cô, Nguyễn Hạo Thần cắn răng, chỉ hận không thể cắn nát cô.
Chương 904
Lúc này, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên không muốn phí lời với cô nữa, vốn dĩ đã đi đến trước mặt cô, lúc sau, anh nhấc thẳng cô lên, vác lên vai, nhanh chân bước ra ngoài.
“A? Nguyễn Hạo Thần, anh làm gì vậy, thả tôi xuống.” Tô Khiết thật sự hoảng sợ, người này điên rồi à? Ở nơi công cộng như vậy, anh lại dám vác cô lên như thế?
Thư kí Lưu cũng kinh ngạc vô cùng, tổng giám đốc không hổ là tổng giám đốc, giỏi quá đi!
“Sao vậy? Không gọi ngài Nguyễn nữa à?” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần khẽ cong lên, lúc này cuối cùng cũng biết sợ rồi!
“Ngài Nguyễn.” Tô Khiết dừng lại hai giây, lại lân nữa đổi cách xưng hô, vừa nãy cô nhất thời quá lo lắng.
Nguyễn Hạo Thần khẽ híp mắt lại quét qua cô, một tay vỗ một cái vào mông cô, không phải quá mạnh, nhưng thể hiện rõ ràng ý muốn cảnh cáo cô. Cơ thể Tô Khiết cứng ngắc, hai mắt trợn tròn, trời, Nguyễn Hạo Thần vậy mà lại đánh cô, còn đánh vào mông cô, còn với tư thế như vậy?
Tô Khiết rất muốn chửi người, nhưng bây giờ ở tình huống này không có lợi với cô.
“Anh thả tôi xuống trước đi, thả tôi xuống, có chuyện gì chúng ta nói đàng hoàng tử tế.” Tô Khiết biết bây giờ việc quan trọng nhất là phải để anh thả cô xuống.
Bị anh vác như vậy, Tô Khiết dù gì cũng là con gái, kiểu gì cũng cảm thấy có chút khó chịu không chấp nhận được.
“Em cảm thấy chuyện giữa hai chúng ta nói tử tế là có thể giải quyết được à?” ánh mắt Nguyễn Hạo Thần trở nên nguy hiểm, nói rất ám muội?!
Chuyện giữa bọn họ nếu có thể nói chuyện thật tốt thì sẽ được giải quyết, anh cũng không cần phải như vậy.
“Giữa chúng ta có điều gì mà không thể giải quyết? Giữa chúng ta cũng không có huyết hải thâm cừu, cùng lắm là ly hôn, cũng không đến mức… Khóe miệng Tô Khiết giật giật, lời này của anh giống như giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì vậy.
“Tô Khiết, tốt nhất em câm miệng cho tôi, nếu không, hậu quả em tự chịu!” Giờ phút này Nguyễn Hạo Thần thật sự kìm nén cảm giác muốn trực tiếp bóp chết cô, người phụ nữ này thật sự đúng là biết cách để khiến anh tức giận!
“Vậy anh thả em xuống trước, bị người ta nhìn thấy thế này thật sự không tốt!” Tô Khiết nhìn thấy dáng vẻ của người y tá nhỏ lúc đi ngang qua, trong lòng có chút nóng nảy.
“Em để ý đến những thứ này từ lúc nào vậy? Không phải từ trước đến nay em đều không để ý đến ánh mắt của người khác sao?” Nguyễn Hạo Thần hừ lạnh, cũng không hề có ý định để ý đến sự kháng nghị của cô, đây là tầng VIP của bệnh viện, vậy nên hành lang cũng không có người.
“…” Khóe miệng Tô Khiết giật giật một cái, lời nói này của anh giống như nói cô không cần đến thể diện vậy.
Người không muốn thể diện, không muốn mặt mũi là anh, có được không?
“Vậy anh hẳn cũng nên chú ý đến hình tượng của mình đúng không? Chúng ta đã kết hôn bí mật được ba tháng, không có lý do gì để sau khi ly hôn lại truyền ra chuyện có ảnh hưởng đến hình tượng của anh, đúng không?” Tô Khiết quyết định thay đổi thành một câu trả lời hợp lý, thử thuyết phục anh, cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra với anh?
Bọn họ cũng đã ly hôn, rốt cuộc là anh muốn làm gì?
“Vậy tôi có phải nên cảm ơn sự quan tâm của em không?” Nguyễn Hạo Thần hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, trong giọng nói mơ hồ có nhiều thêm vài phân cắn răng nghiến lợi.
Cô thật sự đúng là ‘Hiền lành! Thật sự là ‘Quan tâm!
Sao anh lại muốn bóp chết cô như vậy chứ!
Chương 905
“Cám ơn thì không cân, em cũng chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở anh một chút, anh như vậy nếu như bị người khác truyền ra ngoài, sau này tìm vợ, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng!” Tư thế lúc này khiến Tô Khiết cảm thấy đầu óc choáng váng, rất khó chịu, bây giờ cô chỉ muốn anh thả cô xuống.
Vì để anh thả cô xuống, giờ phút này bất cứ điều gì Tô Khiết cũng có thể nói, cô hi vọng có thể có chút tác dụng.
Nhưng…
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần lần nữa hung hăng trừng mắt nhìn về phía cô, anh phát hiện rằng nói chuyện với người phụ nữ này, sớm muộn gì cũng có thể khiến anh tức chết.
Vậy nên cách tốt nhất vẫn là không nên nói nhảm với cô, tất cả đều biến thành hành động trực tiếp nhất.
Vậy nên, Nguyễn Hạo Thần chẳng những không thả cô xuống, ngược lại ôm cô càng thêm chặt, nhưng bước chân cũng tăng nhanh không ít.
Tiến vào thang máy, cuối cùng anh cũng thả cô xuống, phản ứng đầu tiên của Tô Khiết chính là chạy trốn.
Cô cảm thấy người này điên rồi, thật sự không thể nói lý lẽ.
Cô cũng không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì?
Chỉ có điều, anh lại nhanh hơn một bước chặn cô lại, dùng thân thể của anh trực tiếp đè cô ở bên cạnh thang máy, hơn nữa lại là một tư thế vô cùng mập mờ.
Tô Khiết nhíu mày, theo bản năng muốn dùng sức tránh ra.
“Nếu em cử động lung tung, em không ngại ở trong thang máy tôi sẽ làm gì đó với em… Nhưng thân thể của anh lại càng gần sát thêm, ép cô không có cách nào động đậy được.
Môi của anh tới gân bên tai cô, trong lời nói kia mang theo sự mập mờ không hề che giấu.
Khi nói chuyện, anh cố tình nhìn lướt về phía camera ở phía trên bên trái, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tô Khiết chán nản, cô và anh đã ly hôn, giữa bọn họ đã không còn bất cứ mối liên hệ gì, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Nguyễn Hạo Thần không trả lời, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn cô, trong đôi mắt có sự lạnh lẽo, nhiều hơn chính là lửa giận nghiến răng nghiến lợi.
Thang máy dừng ở tầng âm một, anh trực tiếp kéo cô ra ngoài.
Đi đến trước xe, anh mở cửa xe, trực tiếp nhét cô vào trong, không đợi cô kịp phản ứng thì anh cũng lên xe, trực tiếp đè cô ở ghế sau xe, không hề dừng lại chút nào, lập tức hung hăng hôn lên môi cô.
Động tác của anh mang theo sự trừng phạt bá đạo, nói là hôn nhưng lại giống như cắn.
“Dừng, dừng, dừng, không phải anh nói có chuyện tìm em sao? Chúng ta nói chuyện đi, đừng như vậy!” Tô Khiết thật vất vả mới nắm được cơ hội, hung hăng hít thở.
Cô nhớ tới chuyện xảy ra lần trước ở nước M, cô không muốn mọi chuyện lại phát triển theo tình huống như vậy, tuyệt đối không được.
Nếu anh có chuyện, có thể từ từ nói, nhưng không thể loạn như vậy.
“Đây chính chuyện tôi muốn làm khi tìm đến em!” Nguyễn Hạo Thần khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cô, câu nói này giống như là một chuyện đương nhiên.
“….?” Tô Khiết choáng váng, cô thấy Nguyễn Hạo Thần không phải nói đùa, anh muốn tới thật, cô âm thầm thở ra một hơi: “Nguyễn Hạo Thần, chúng ta đã ly hôn, anh không thể như vậy.”
Cô và anh kết hôn ba tháng, bọn họ cũng chỉ có đoạn thời gian đó từng là vợ chồng thực sự, bây giờ hai người bọn họ đã ly hôn, tình huống này là thế nào đây?
“Không thể? Em có thể nhìn xem tôi có thể hay không.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, cười cười, nụ cười kia…
Chương 906
Không thể sao? Anh sẽ để cô nhìn xem, anh có thể hay không, anh hôn cô lần nữa, một tay bắt lấy cánh tay đang muốn giãy dụa của cô, trực tiếp giam cầm ngay phía trên cô.
“Nguyễn Hạo Thần, anh như vậy em có thể tố cáo anh bạo lực!” Sắc mặt Tô Khiết trâm xuống, giọng nói rõ ràng đã cao hơn vài phân.
“Được, tôi tạo chứng cứ cho em, xong việc thì đi tố cáo!” Anh nhìn cô, khóe môi câu lên, nụ cười tà khí đầy mê hoặc.
“…” Tô Khiết đột nhiên có cảm giác im lặng hỏi ông trời.
Mấy ngày không gặp, trình độ vô lại của người này lại tăng lên đến một mức cao hơn.
Không được, cũng đã ly hôn rồi, chuyện này là sao?
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tô Khiết nghe thấy đó là tiếng chuông điện thoại của cô.
“Điện thoại của em.” Tô Khiết nhân cơ hội này đẩy anh ra, nhanh chóng cấm lấy điện thoại, cuộc gọi này đến thật đúng lúc.
Chỉ có điêu, khi Tô Khiết nhìn thấy dãy số trên điện thoại, đôi mắt chớp chớp, động tác muốn nghe điện thoại liên dừng lại.
Lúc này Nguyễn Hạo Thần ở quá gần cô, đương nhiên nhìn thấy rõ phản ứng của cô, tròng mắt anh híp lại, trong lúc cô vẫn còn đang do dự, anh đã đưa tay ấn vào nút trả lời thay cô, hơn nữa còn thuận tiện ấn luôn nút loa ngoài.
“Khiết Khiết…” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông, cùng cách xưng hô thân mật kia, khiến sắc mặt Nguyễn Hạo Thần lập tức trầm xuống.
Anh đã sớm ngờ tới khả năng này, thật đúng chết tiệt, không ngoài dự đoán của anh.
Khiết Khiết? Thật sự đủ thân mật, anh với cô là vợ chồng ba tháng, anh cũng chưa từng gọi cô như vậy, người đàn ông kia dựa vào cái gì mà gọi cô như vậy?
“Anh đã đến rồi, đang đợi em ở chỗ trước kia chúng ta thường xuyên ngôi!” Giọng nói của người đàn ông không biết là do căng thẳng hay là kích động, rõ ràng mang theo vài phần rung động.
“Ờ.” Nếu điện thoại đã Nguyễn Hạo Thần ấn nghe máy, nghe được điện thoại ở đầu dây bên kia, Tô Khiết chỉ có thể thấp giọng trả lời, chỉ có điêu, khi cô vừa dứt lời liền cảm giác được bàn tay của người nào đó trước mặt mình dùng sức siết chặt, siết chặt đến mức cô hơi đau.
Vậy nên âm thanh của cô có chút…
Lúc này Nguyễn Hạo Thần vẫn đang đè chặt trên người cô, trong không gian chật hẹp thế này, tư thế mập mờ kia khiến cho người ta đỏ mặt, lại thêm động tác tùy ý đó của Nguyễn Hạo Thần, cộng thêm giọng nói truyên đến từ trong điện thoại, tình huống này thật sự là…
Tô Khiết muốn cúp điện thoại, chỉ có điều, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cúi đầu hôn cô lân nữa, nụ hôn tà khí mang theo sự trừng phạt, bá đạo khiến cho người ta ngạt thở.
“Khiết Khiết, đã sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên em chủ động liên lạc với anh!” Vẫn chưa cúp máy, trong điện thoại vẫn tiếp tục truyền đến giọng nói của người đàn ông kia.
Nguyễn Hạo Thần nghĩ vừa rồi trên màn hình điện thoại không có tên, chỉ là một dãy số, đó là số điện thoại của người đàn ông kia.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần rõ ràng trầm xuống, sáu năm không liên lạc, số điện thoại di động này cô lại nhớ rất rõ.
Anh dám cam đoan người phụ nữ này chắc chắn sẽ không nhớ số điện thoại di động của anh.
Chương 907
Giờ phút này Nguyễn Hạo Thần nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia có chút quen thuộc, nhưng lúc này rõ ràng anh không được bình tĩnh lắm nên cũng không thể tinh tế phân biệt được.
“Khiết Khiết, sáu năm qua, tình yêu anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi, anh biết với tính cách của em, một khi em nhận định thì sẽ không thay đổi, Khiết Khiết, chúng ta đã bỏ qua sáu năm, anh không muốn lại tiếp tục sai lâm, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không…”
Người đàn ông phía bên kia càng ngày càng phiến tình, bị Nguyễn Hạo Thần hung hăng hôn khiến Tô Khiết hoàn toàn không có cách nào trả lời.
Giờ phút này, Nguyễn Hạo Thần nảy sinh ác độc hôn cô.
Lúc trước, ông cụ Tô đã từng nói, cô và người đàn ông kia là thanh mai trúc mã, ông cụ cũng từng nói, chuyện mà cô đã nhận định sẽ không thay đổi.
Vậy nên, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cô cũng sẽ không quên người đàn ông kia, mà giờ phút này, người đàn ông kia đang cầu xin tái hợp?
Cô có thể đồng ý hay không?
Vậy nên, Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không cho cô có cơ hội nói chuyện.
“Khiết Khiết, em vẫn đang nghe chứ?” Đầu dây bên kia, người đàn ông không nghe thấy Tô Khiết trả lời, giọng nói càng thêm khẩn trương: “Anh biết, nhiều năm như vậy, trong lòng em chắc chắn có anh, nếu không em cũng sẽ không trải qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa kết hôn, anh biết, em cũng đang chờ anh, giống như anh đang chờ em vậy…”
Giọng nói của người đàn ông dịu đi mấy phân, trong lời nói càng thêm phiến tình.
Giờ phút này cả khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần âm trâm đáng sợ, ai nói cô không lấy chông? Cô đã sớm gả cho anh.
Ai nói cô đang chờ người đàn ông kia? Chó mái Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cầm lấy điện thoại của Tô Khiết, mở cửa sổ xe, trực tiếp dùng sức ném văng ra ngoài.
Con mẹ nó, anh bị điên rôi nên mới thay cô nhận điện thoại, con mẹ nó còn mở loa ngoài, anh như vậy không phải tự mình tìm tai vạ sao?
Khóe miệng Tô Khiết hung hăng giật giật, nghe máy chính là anh, bây giờ phát cáu không muốn nghe cũng là anh, bây giờ anh còn ném vỡ điện thoại của cô, rốt cuộc là anh muốn nháo thế nào?
Cảm giác được tay của anh đang tháo cúc áo của cô, trái tim cô run rẩy, cô nhanh chóng đưa tay cầm thật chặt tay anh, ngăn cản động tác của anh: “Nguyễn Hạo Thần, đừng làm rộn, chúng ta đã ly hôn.”
Bây giờ cô là Tô Khiết, là giả trang thành Tô Khiết, cô không thể giống như lúc ở nước M, giả vờ không biết anh.
Nhưng chuyện như thế này không thể được, tuyệt đối không thể, vì bọn họ đã ly hôn.
“Được, đi với tôi đến ủy ban để đăng ký kết hôn!” Thật ra, anh cũng không thể nào thật sự làm gì cô ở trên xe, nhưng có một chuyện, anh cảm thấy bây giờ mình nhất định phải làm, đó chính là đi lấy giấy đăng ký kết hôn.
“Nguyễn Hạo Thần, trước đó không lâu chúng ta mới ly hôn!” Tô Khiết nhìn về phía anh, trực tiếp rối tung lên, trước đó không lâu bọn họ mới ly hôn, bây giờ lại đi kết hôn? Điên rồi sao?
“Tôi đồng ý sao?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, đôi mắt từ từ nheo lại, người phụ nữ này vẫn còn dám nói chuyện ly hôn với anh!
Ly hôn? Anh có đồng ý sao? Từ sau khi kết hôn, anh chưa từng nghĩ tới việc ly hôn với cô, chỉ có điều, làm thế nào anh cũng không ngờ, anh chỉ làm sai một lần, vậy mà cô lại ly hôn và bỏ trốn.
Món nợ này anh vẫn chưa tính sổ với cô đâu.
“Trên thỏa thuận ghi rõ ràng, chờ đến khi anh nắm được cổ phần của công ty, chúng ta sẽ ly hôn, lúc đó cũng đã nói xong, nếu anh không có ở đây thì em có thể trực tiếp đi tìm thư ký Lưu, lúc làm thủ tục ly hôn, thư ký Lưu cũng đã hỏi qua với anh, anh cũng đã đồng ý, có vấn đề gì không?” Tô Khiết khẽ nhíu mày, những thứ này không phải bọn họ đã thương lượng từ trước đó rồi sao?