Cô ta cũng không cho phép mình lại thua người phụ nữ đó một lần nữa!
Nụ cười trên gương mặt người phụ nữ càng tươi hơn, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ người đàn ông, bỏ qua phần mỡ trên mặt hắn, cô ta chủ động áp đôi môi đỏ của mình lên môi ông ta, cố gắng hôn một cách quyến rũ nhất có thể.
Cô ta biết rõ để một người đàn ông đồng ý điều kiện của mình và để một người đàn ông sẵn lòng giúp đỡ mình thì cô ta phải mang lại cho đàn ông một số lợi ích.
Cô ta đã biết điều này từ bảy năm trước khi tìm tới hắn.
Bảy năm nay, cô ta vẫn luôn làm việc này, mặc dù người đàn ông này vừa già vừa xấu, nhưng hắn có thể giúp cô ta báo thủ, vậy là đủ rồi!
Dáng người của người phụ nữ này thật sự rất đẹp, cơ thể quyến rũ lại càng hấp dẫn hơn, Trịnh Hùng vốn chỉ lo chuyện chính, không có hứng thú trong phương diện này lắm, nhưng cũng không chống cự lại được sự dụ hoặc chết người này của cô ta.
Hắn vốn cũng chẳng phải quý ông lịch lãm gì, dâng tới tận miệng làm gì có lý do nào để không ăn.
Giây tiếp theo, hắn mạnh bạo đè cô ta xuống chiếc bàn sau lưng…
Người phụ nữ cười tuỳ ý mà tự mãn, nhưng sâu trong đôi mắt lại là sự hung ác đến cực độ, Tô Khiết, lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!
Tại một quán bar dưới lòng đất.
Thư ký Lưu tìm thấy Tô Trung Dung đang uống rượu, lúc này ông ta đã say rồi, không còn tỉnh táo nữa.
Tô Trung Dung bây giờ không còn khí phách của công tử con nhà giàu trước đây, giờ đây ông ta cực kỳ bết bát.
Tiền trong tay ông ta đã tiêu hết từ lâu, sau khi bị Tô Khiết đuổi ra khỏi nhà họ Tô thì ông ta cũng không còn chỗ để ở.
Thời gian này Tô Trung Dung luôn mượn rượu giải sầu, vì không có tiền nên ông ta còn không tới nổi quán bar sang trọng, chỉ có thể mua say ở quán bar dưới lòng đất này.
Để uống rượu, Tô Trung Dung đã thế chấp hết những đồ mình có trên người, thậm chí ông ta còn thế chấp cả điện thoại di động.
Không có điện thoại, cả ngày lẫn đêm Tô Trung Dung đều chìm đắm trong quán bar, gần như tách biệt với cả thế giới.
Thư ký Lưu cho người đưa Tô Trung Dung ra khỏi quán bar.
“Các người, các người làm gì vậy? Các người muốn làm gì?” Tô Trung Dung đã say, người chao đảo lắc lư, cố gắng giãy giụa: “Mấy người là ai?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Trung Dung từng thấy thư ký Lưu nhưng bây giờ ông ta đã say mèm nên không nhận ra thư ký Lưu.
Thư ký Lưu không nói, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt cho mọi người, anh không có thời gian nói lời vô nghĩa với ông ta, tổng giám đốc vẫn đang chờ.
Nếu không phải điều tra chuyện về bà chủ thì tổng giám đốc cũng sẽ không bao giờ gặp Tô Trung Dung.
“Mấy người thả tôi ra, mấy người, mấy người muốn bắt cóc tôi à? Tôi phải báo cảnh sát, báo cảnh sát.” Tô Trung Dung vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức, vẫn còn biết phải báo cảnh sát.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Tô Trung Dung hoàn toàn mất ý thức thì tổng giám đốc cũng không dễ hỏi.
Mặc kệ Tô Trung Dung giãy giụa, thư ký Lưu cho người đưa ông ta đi, đây là quán bar dưới lòng đất, vốn đã rất loạn, cũng chẳng có ai lo chuyện bao đồng, không ai muốn gặp chuyện phiền phức.
Huống hồ Tô Trung Dung cũng không đáng để người khác ra mặt cho ông ta.