Tô Khiết: “…”
Sao thế? Đây là có ý muốn giết người diệt khẩu sao?”
Anh ta đây là lợi dụng xong thì qua cầu rút ván với cô, còn định giết người diệt khẩu?
Vãi! Còn thiên lý nữa không vậy?
“Anh, anh nói em có nên nhắc nhở anh nói câu không, tìm không được người đó thì anh không thể ra ngoài được, anh không thể ra ngoài được thì không thể tìm được người đó, đây là một nút chết…” Tô Khiết nhìn anh ta, nụ cười rất rạng rỡ.
Cố chấp, để anh tiếp tục cố chấp!
“Nghĩ cách để anh ra ngoài, chỉ có anh mới có thể tìm được người phụ nữ đó.” Đường Lăng sững ra, lông mày nhíu chặt.
Tô Khiết: “…”
Chậc chậc chậc!
Nói giống như cô không gì là không thể, lẽ nào cục cảnh sát này là cô mở, cô nói để anh ta ra ngoài thì có thể để anh ta ra ngoài sao?
Anh cô rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Thật sự dám nghĩ!
“Anh, em đi pha trà cho anh, anh từ từ uống.” Để anh ta ra ngoài, cô thật sự không có bản lĩnh, anh ta vẫn ở đây từ từ uống trà đi.
“Tô Khiết, chỉ có anh từng gặp người phụ nữ đó, chỉ có anh mới có thể tìm được cô ta.” Đường Lăng hít một hơi thật sâu, điểm này, Đường Lăng rất kiên định.
“Anh, cô ta rốt cuộc làm gì với anh, khiến anh lại…” Tô Khiết nhìn anh ta, nở nụ cười: “Khẩn trương như vậy.”
Cô thấy Đường Lăng rõ ràng quá khẩn trương rồi.
Đường Lăng lườm cô, vẫn không có nói.
“Không nói thì thôi, em không quản nữa.” Tô Khiết trực tiếp xoay người đi ra, vốn dĩ tưởng Đường Lăng sẽ gọi cô lại, nhưng Đường Lăng không có gọi cô lại.
Tô Khiết đi ra khỏi phòng, thở dài một hơi!
Hừ!
Đường Lăng đây là nắm chắc cô!!!
Nắm chắc cô không thể không giúp anh ta!!
Ài, cô sao lại có một người anh như vậy chứ?
Khi Tô Khiết đi ra, Nguyễn Hạo Thần đã rời khỏi rồi, chắc là có chuyện rất gấp.
Khi Tô Khiết đi ra khỏi cục cảnh sát, trên mặt vẫn mang theo vài phần buồn bực không vui.
Có điều, cô vừa ra khỏi cục cảnh sát không bao lâu thì nhận được điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần gửi một địa chỉ cho cô, bảo cô mau chóng đến đó, Nguyễn Hạo Thần nói có chuyện liên quan đến Đường Lăng có vài manh mối.
Tô Khiết tự nhiên không dám chậm trễ, mau chóng chạy tới đó.
Bước vào căn phòng, Tô Khiết nhìn thấy trong phòng ngoài Nguyễn Hạo Thần còn có một người đàn ông khác.
“Chào chị dâu, em là Cố Ngũ, nghe danh chị dâu đã lâu, lần đầu tiên gặp mặt, mong chị dâu chiếu cố nhiều.” Cố Ngũ nhìn thấy Tô Khiết, mau chóng đứng dậy: “Lão đại cuối cùng cũng ngủ với chị dâu…”