Cô cũng không nghĩ tới Quỷ Vực Chi Thành lại mạnh đến mức này.
Nhưng cô, Đường Lăng, Nguyễn Hạo Thần và người của Quỷ Vực Chi Thành không hề chạm nhau, càng không thể nào đắc tội với Quỷ Vực Chi Thành.
Theo lý thuyết thì người của Quỷ Vực Chi Thành hoàn toàn không có lý do gì phải đối phó với bọn họ.
Hoặc là do cô đã đoán sai rồi.
Tô Khiết đã đi đến viện kiểm sát, cho nên tắt điện thoại.
Tô Khiết đi vào viện kiểm sát, trực tiếp đi tìm Kim Ngụy.
“Cô Đường, sao cô lại đến đây?” Kim Ngụy nhìn thấy cô thì có chút bất ngờ: “Cô đến đây lấy kết quả giúp cho Đường Lăng hả, vẫn còn chưa có kết quả đâu.”
“Sao chứ?” Tô Khiết nhíu mày lại, lấy kết quả giúp cho Đường Lăng, kết quả gì vậy?
“Lúc nãy Đường Lăng có cầm một sợi tóc đến đây muốn tôi làm xét nghiệm DNA cho cậu ấy xem xem có phải là người vào đêm hôm đó không. Sao vậy? Chẳng lẽ là cô Đường đến đây không phải để lấy kết quả giúp cho cậu ấy hả?”
“Anh nói anh tôi cầm tóc đến đây để kiểm tra hả, nhanh như vậy à?” Hai mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, tốc độ của anh trai cô có phải là quá nhanh rồi hay không vậy.
Tốc độ nhanh như vậy, Tô Khiết tuyệt đối có lý do để nghi ngờ Đường Lăng lấy “tư liệu tại chỗ”.
Cho nên Tô Khiết cảm giác sợi tóc đó rất có thể là của hai vị vương tử…
Không đúng, rõ ràng là có hai vương tử lận mà, Đường Lăng cầm một sợi tóc đến là có ý gì vậy?
Chẳng lẽ là Đường Lăng đã khóa chặt mục tiêu, đã khóa chặt một người trong đó rồi hả?
“Đúng vậy đó, tôi cảm thấy là tốc độ này quả thật quá nhanh.” Kim Ngụy sờ lên mũi: “Cảm giác hình như là người kia đứng chờ Đường Lăng ở ngã tư đường.”
“Có điều là sợi tóc mà Đường Lăng lấy rất giống với sợi tóc mà cô đã tìm thấy trên gối.” Kim Ngụy suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu, bởi vì hai sợi tóc giống nhau cho nên anh ta mới muốn nhanh chóng kiểm tra ra kết quả.
“Anh của tôi có đặc biệt nhắc tới cái gì không?” Tô Khiết nhìn về phía Kim Ngụy, khóe môi nhịn không được mà cong lên, sau đó đột nhiên lại hỏi một câu.
“Đặc biệt nhắc tới cái gì?” Kim Ngụy cau mày suy nghĩ, sau đó lại đột nhiên nói: “Cậu ấy kêu tôi thuận tiện kiểm tra sợi tóc đó xem là của đàn ông hay là của phụ nữ?”
“Phốc…” Tô Khiết nhịn không được mà trực tiếp bật cười, quả nhiên là như dự đoán của cô, nhưng mà anh của cô cũng thật là đáng yêu quá đi thôi, còn hỏi là nam hay nữ nữa.
Vấn đề này còn cần phải hỏi nữa hả?
Người ta chính là vương tử nước D, vương tử nước D còn có thể là nữ được à?
Cũng không biết là sợi tóc mà Đường Lăng lấy là của đại vương tử là của tiểu vương tử nữa.
Tô Khiết nhớ đến lúc nãy Mộ Dung Tri vừa mới gọi điện thoại cho cô, nói là đại vương tử thích đàn ông.
Lúc đó Đường Lăng bị người khác bỏ thuốc, nếu như Đường Lăng chủ động nhào tới, đại vương tử rất có thể sẽ thuận nước đẩy thuyền.
Nếu thật sự là như thế này, thế thì anh cả nhà cô có cần phải phụ trách với đại vương tử không đây?
Nếu như muốn phụ trách, vậy có phải là cô sắp có chị dâu rồi không, nhưng nếu như chị dâu này là đại vương tử của nước D…
Tô Khiết nghĩ đến vấn đề này khóe môi hung hăng kéo ra, vấn đề này thật sự rất phức tạp, rất phức tạp.
“Cô Đường, cô đang suy nghĩ cái gì đấy, nụ cười này của cô làm cho lòng của người ta run rẩy đó.” Kim Ngụy nhìn thấy nụ cười trên mặt của Tô Khiết, cảm giác nó hơi khó hình dung.