Tô Khiết nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Bạc Vệ thì khẽ cau mày, tại sao ông ta nhìn thấy cô lại ngạc nhiên đến vậy?
Tô Khiết còn phát hiện dưới sự ngạc nhiên ấy có quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Cảm xúc phức tạp đó của ông ta khiến Tô Khiết phải nhíu mày.
“Ông Nguyễn.” Tô Khiết vào phòng rồi đóng cửa lại, bước tới hờ hững chào một tiếng.
Nguyễn Bạc Vệ như đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt nhanh chóng lóe lên, ông thu hồi ánh mắt đang nhìn cô lại.
Ông ta thầm thở ra, dường như đang cố gắng trấn tĩnh lại rồi mới ngước mắt lên nhìn Tô Khiết lần nữa.
“Cô là Đường Thấm Nhi?” Yết hầu Nguyễn Bạc Vệ lăn lên lượn xuống, không biết vì căng thẳng hay là vì điều gì khác.
“Là ông Nguyễn hẹn tôi, tôi nghĩ ông Nguyễn hẳn rất rõ ràng thân phận của tôi.” Tô Khiết không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông ta, là ông ta hẹn cô, bây giờ ông ta hỏi cô như vậy không phải rất kỳ lạ sao?
Nguyễn Bạc Vệ nhìn cô, lông mày khẽ động, khóe môi mím hờ, nhất thời không nói gì.
Tô Khiết cũng không nói gì nữa, cô đợi, đợi ông ta lên tiếng.
Tâm trạng Nguyễn Bạc Vệ lúc này rất phức tạp, trước kia ông đã từng xem ảnh cô, rất giống.
Bây giờ nhìn thấy người thật lại càng giống hơn, nhưng ông cũng hiểu cô không phải người ông muốn tìm đó.
Vì tuổi tác không phù hợp, cô không phải Đường Thấm Nhị, nói đúng hơn là cô không phải Đường Thấm Nhi mà ông muốn tìm.
Nhưng cô rất giống người ông đang tìm kiếm, không thể nào vừa giống vừa trùng tên mà lại không có quan hệ gì được.
Nhưng Nguyễn Bạc Vệ lại không biết nên mở lời thế nào? Không biết phải hỏi sao?
Bà có một cô con gái, nhưng con gái bà đang ở nhà họ Tô, là cô cả của nhà họ Tô, Tô Khiết.
“Cô Đường rất giống một người bạn cũ của tôi.” Nguyễn Bạc Vệ quyết định uyển chuyển hơn, dù sao thì ông vẫn chưa thể chắc chắn một số chuyện.
Tô Khiết nghe ông ta nói vậy thì hơi nhướn mày nhìn ông, nhưng cô vẫn không nói gì.
Bạn cũ? Bạn cũ kiểu gì? Rốt cuộc Nguyễn Bạc Vệ và mẹ cô có quan hệ gì?
“Tên của hai người cũng giống nhau.” Tô Khiết không nói khiến Nguyễn Bạc Vệ càng cảm thấy khó nói tiếp, nhưng có một số lời ông không thể không nói, không thể không hỏi rõ.
“Vậy sao? Thật trùng hợp.” Môi Tô Khiết hơi mấp máy, cuối cùng cũng lên tiếng nhưng bây giờ cô vẫn chưa thể nói thẳng.[truyện sắc 21+]
Từ giọng điệu vừa nãy của Nguyễn Bạc Vệ, rõ ràng ông ta vẫn chưa rõ thân phận của cô, chưa rõ thân phận cô mà đã hẹn cô ra ngoài?
Cách làm này quá qua loa, mà Nguyễn Bạc Vệ không giống một người qua loa như vậy!
Cô biết từ sau vụ tai nạn xe Nguyễn Bạc Vệ vẫn luôn sống trong viện dưỡng lão, ngay cả người nhà họ Nguyễn cũng không gặp, theo như cô biết thì hai năm qua ông ta cũng không gặp Nguyễn Hạo Thần, không phải Nguyễn Hạo Thần không đến thăm mà là ông ta từ chối, không chịu gặp anh.
Đến con trai ruột cũng không gặp, người này sắp đạt đến cảnh giới vô tình, vô dục rồi phải không?
Vậy điều gì khiến Nguyễn Bạc Vệ nóng lòng muốn gặp cô như vậy?
Cô đột nhiên cảm thấy Nguyễn Bạc Vệ có lẽ có rất nhiều điều liên quan đến mẹ cô mà cô không biết, chỉ là không biết những chuyện đó là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Hy vọng không phải là chuyện quá xấu…