Đúng vậy, đó là hạnh phúc, đó là thỏa mãn!!
Bé cưng Vũ Kỳ nhà anh rất nghe lời, anh thấy bé cưng Vũ Kỳ là đứa bé hiểu chuyện nhất, nghe lời nhất.
Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần, nhìn nụ cười trên mặt anh, cô nhìn thấy gì trên mặt Nguyễn Hạo Thần? Hạnh phúc? Thỏa mãn?
Tô Khiết có chút hoảng hốt, nhưng cô chắc chắn mình không có nhìn nhầm!
Nguyễn Hạo Thần chưa từng có biểu cảm như vậy với cô.
Nhưng lúc anh đang nói về bé cưng của anh lại là hạnh phúc!! Là thỏa mãn!!
Cho nên cô là kẻ dư thừa sao?
Hơn nữa anh vừa nói với cô cái gì?
Anh nói bé cưng của anh rất nghe lời.
Cho nên cô không nghe lời?
Anh có ý gì?
“Anh Nguyễn, mời anh buông tôi ra.” Trong mắt Tô Khiết đầy tức giận, lúc này cô thật sự tức giận, tức giận Nguyễn Hạo Thần?
Hoặc là tức giận bản thân mình.
Cô vẫn luôn cho rằng mình rất thoải mái, cô vẫn luôn cho rằng cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng có thể bình tĩnh, được hay mất thì cô vẫn có thể dùng lý trí giải quyết.
Nhưng hiện tại cô lại phát hiện mình không làm được, cô biết hiện tại mình không đủ bình tĩnh cũng không đủ lý trí, cô tức giận, rất tức giận, cô biết mình càng tức giận, càng quan tâm, càng không thể thản nhiên đối mặt với được hay mất.
Lúc cô nghe thấy nhạc chuông đặc biệt của Nguyễn Hạo Thần cũng không nghĩ nhiều, câu nói đó của cô vốn nửa đùa nửa giỡn.
Nhưng cô không nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần thật sự ném cô qua một bên đi nghe điện thoại của bé cưng.
Từ đầu đến cuối điều cô quan tâm nhất là Nguyễn Hạo Thần không hề giải thích câu nào, hơn nữa Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn nói cô đừng ầm ĩ, nghe lời?
Đúng là buồn cười.
“Tức giận?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, lông mày nhếch lên, anh nhìn dáng vẻ cô tức giận thì rất vui vẻ.
“Tránh ra.” Tô Khiết nhìn thấy phản ứng của anh như vậy thì không thể kìm nén lửa giận, cuối cùng cô cũng nổi giận.
Nhưng bình thường Tô Khiết được tu dưỡng nên cho dù cô tức giận cũng không làm chuyện gì quá đáng.
Chuyện tình cảm vốn gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình, không có gì ghê gớm lắm, trái đất vẫn quay, thế giới này ai chia tay ai cũng có thể sống được.
Cô tuyệt đối không phải là người dây dưa không rõ, mà cô và Nguyễn Hạo Thần đã ly hôn, hiện tại hai người không có quan hệ gì, cho nên Nguyễn Hạo Thần đi tìm bé cưng của mình cũng là anh tự do.
“Ghen tỵ?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô thì khóe môi không ngừng cong lên, trên mặt đầy ý cười, từ lúc anh quen biết cô đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy cô ghen, tuy rằng cô ăn dấm của con gái mình, nhưng cảm giác này thật sự không tệ.
Trước kia anh luôn ăn dấm vì cô, đây là lần đầu tiên cô ghen, hơn nữa cô không hề bình tĩnh giống ngày thường, không hề tỉnh táo như bình thường, cô tức giận, không hề che giấu được sự tức giận.