Người đó là sát thủ chuyên nghiệp, giết người không chớp mắt!!
Cũng may Thụy đã lấy được thứ mình muốn, mà cú đá của Đường Vũ Kỳ vốn không có lực gì, anh ta là sát thủ chuyên nghiệp nên sợ nhất là gây ra phiền phức không cân thiết, vì vậy anh ta không làm gì nữa mà nhanh chóng rời đi.
Đường Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhóc nhìn vê phía em gái ruột, vừa rồi vô cùng nguy hiểm, nhóc vốn muốn nói cô bé mấy câu, nhưng nhóc thấy cô bé tức giận trừng mắt nhìn người nọ, sau đó lập tức thay đổi thành vẻ mặt lấy lòng cười với mình.
Nhóc không nhịn được cười, được rồi, cứ để em gái mãi mãi sống hồn thiên và vui vẻ trong thế giới này, không cần để cô bé đề phòng nguy hiểm, bởi vì nhóc sẽ bảo vệ cô bé.
“Anh trai, em đã đuổi người xấu đi rồi.” Đường Vũ Kỳ nhìn anh trai, vẻ mặt đắc ý khoe công.
“Ừ, em lợi hại nhất.” Đường Minh Hạo không nói gì với Đường Vũ Kỳ, sau đó lại nắm tay em gái đi về phía lớp học, chuyện này đã qua nên không cần lo lắng, đợi lát nữa gửi tin nhắn cho Tịch Xuyên báo một tiếng là được.
Đường Vũ Kỳ nghe thấy anh trai khen ngợi thì vô cùng vui vẻ, cô bé đã quên vừa rồi anh trai quát mắng mình lên chín tầng mây rồi.
Đường Vũ Kỳ vẫn luôn lạc quan, dễ thỏa mãn, thật ra điểm này di truyền từ Tô Khiết.
Tô Khiết đặc biệt nghiêm túc và nghiêm khắc trong công việc, còn bình thường lại cực kỳ lạc quan, cũng vô cùng dễ thỏa mãn, nguyên nhân chính là dễ mềm lòng.
Nếu không thì đêm qua Tô Khiết cũng sẽ không nhìn dáng vẻ đau buồn của cậu ba Nguyễn mà bán mình đi.
Ừm, chỉ có thể trách sự mềm lòng, thật đó.
Đường Minh Hạo tới lớp học, nhân lúc Đường Vũ Kỳ không chú ý thì gửi một tin nhắn cho Tịch Xuyên.
Tịch Xuyên nhận được tin nhắn của Đường Minh Hạo thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
May là, may là hai đứa nhỏ không sao.
Sau đó Tịch Xuyên gọi điện thoại cho lão đại Đường.
Từ trước đến nay lão đại Đường rất bận rộn, điện thoại vang lên mấy tiếng mới kết nối được, giọng nói vẫn như bình thường: “Lão tứ, có chuyện gì?
“Đại ca, em muốn anh giúp em một chuyện.” Tịch Xuyên luôn nói nhiều, nhưng lúc này anh ta lại nói thẳng.
“Nói đi.” Đường Lăng không hỏi, nhưng nghe giọng điệu này có nghĩa là đồng ý rồi.
“Em tìm được người phụ nữ của mình rồi, cô ấy mang theo hai đứa nhỏ, thật ra hai đứa nhỏ là con của bạn cô ấy, nhưng mẹ em lại nghĩ cô ấy sinh nên cho người lấy tóc đứa bé làm xét nghiệm ADN, em sợ mẹ em sẽ tổn thương đến hai đứa nhỏ, vì vậy em muốn nhờ đại ca tráo đổi kết quả.” Tịch Xuyên giải thích rất rõ ràng mọi chuyện, Tịch Xuyên và cậu ba Nguyễn khác nhau, nếu là cậu ba Nguyễn thì cho dù nhờ vả người khác cũng tuyệt đối tích chữ như vàng, kiêu ngạo đến tận trời, tuyệt đối sẽ không giải thích chữ nào.
“Tráo đổi? Cậu muốn tráo đổi thế nào?” Đường Lăng vẫn không hỏi nhiều, anh chỉ muốn biết Tịch Xuyên muốn có kết quả thế nào.
“Bình thường mẹ em rất sợ anh ba, em muốn nhờ đại ca làm kết quả xét nghiệm giả cho mẹ em xem, để mẹ em cho rằng đứa bé là của anh ba, vậy thì bà ấy sẽ không dám tổn thương hai đứa nhỏ.” Tịch Xuyên nói suy nghĩ của mình cho Đường Lăng nghe.
“Vì sao lại muốn đổi thành lão tam?” Lúc này Đường Lăng hiếm khi đưa ra thắc mắc: “Lão tam có vợ của mình, cậu đột nhiên làm cho cậu ta có thêm hai đứa nhỏ sao? Cậu không thấy vợ chồng bọn họ yêu thương nhau à?”
Đường Lăng nói lời này thì giọng điệu vẫn lạnh nhạt giống như bình thường, nhưng trên mặt lại có thêm cảm xúc khác thường.