Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bạc Vệ, con về phòng nghỉ ngơi một chút, khi nào có cơm thì mẹ gọi con.” Bà cụ Nguyễn đẩy xe lăn của Nguyễn Bạc Vệ, nghe có vẻ bàn bạc với Nguyễn Bạc Vệ, nhưng lại không chờ Nguyễn Bạc Vệ đồng ý đã đẩy Nguyễn Bạc Vệ về phía phòng của ông ta.
“Đừng làm chuyện gì tổn thương Hạo Thần.” Đôi mắt Nguyễn Bạc Vệ lóe lên, sau đó chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút trầm, cũng có chút lạnh lẽo.
“Hạo Thần là con trai của con, cũng là cháu trai của ba mẹ, con cũng biết ba con gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người Hạo Thần, sao ba mẹ có thể tổn thương Hạo Thần.” Lúc bà cụ Nguyễn nói lời này thì giọng nói vô cùng dịu dàng.
Hơn nữa, lời nói của bà cụ Nguyễn rất có sức thuyết phục.
Hiện tại, nhà họ Nguyễn ngoại trừ Nguyễn Hạo Thần thì không có ai chống đỡ được Nguyễn thị, cho nên cho dù xảy ra chuyện gì, ông cụ Nguyễn cũng không thể vứt bỏ Nguyễn Hạo Thần.
Lúc này Nguyễn Bạc Vệ cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, cảm giác buồn ngủ này giống như bình thường ông ta uống thuốc ngủ.
Nếu thật sự chỉ là thuốc ngủ, nếu thật sự chỉ muốn cho Hạo Thần ngủ say thì cũng không có gì.
Vừa rồi Nguyễn Bạc Vệ cũng uống trà, nhưng ông ta chỉ uống một ngụm, hơn nữa lúc ông ta uống trà thì trong nước trà thật sự chỉ có một chút thuốc an thần, không, phải nói là thuốc ngủ.
Nhưng ông ta không biết vừa rồi Nguyễn Hạo Thần uống chén trà kia không chỉ có thuốc ngủ.
Lúc này Nguyễn Bạc Vệ cảm giác mí mắt hơi nặng, hơn nữa hai chân tàn tật, không thể động đậy, cho nên ông ta chỉ có thể để bà cụ đẩy mình về phòng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Sau khi bà cụ Nguyễn đẩy Nguyễn Bạc Vệ về phòng thì nói người dọn giường cho Nguyễn Bạc Vệ, bà ta nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Đã sắp xếp xong chưa?” Ông cụ Nguyễn nhìn bà cụ Nguyễn đi ra thì con ngươi nhanh chóng lóe lên.
“Ừ, đã sắp xếp xong, Cổ Doanh Doanh cũng sắp tới rồi.” Lúc này trên mặt bà cụ Nguyễn không hề do dự, chỉ có quyết đoán.
“Cách này của bà đúng là tốt.” Ông cụ Nguyễn lộ ý cười trên mặt: “Nhưng cũng may mắn Cổ Doanh Doanh đồng ý phối hợp.”
“Con bé muốn gả vào nhà họ Nguyễn chúng ta nên sẽ phối hợp, có ai ở thành phố A không muốn gả vào nhà họ Nguyễn chúng ta chứ?” Khi bà cụ Nguyễn nói lời này thì khóe môi mang theo sự đắc ý.
“Ừ, bà nói rất đúng, không có người phụ nữ nào không muốn gả đến nhà họ Nguyễn chúng ta, chúng ta chọn Cổ Doanh Doanh là may mắn của Cổ Doanh Doanh, cô ta nên biết ơn chúng ta.” Ông cụ Nguyễn càng đắc ý.
“Chờ gạo nấu thành cơm thì chuyện này đã định, nếu có thể mang thai thì càng tốt.” Ông cụ Nguyễn càng nói càng đắc ý, càng nói càng vui vẻ.
“Ông nhỏ giọng một chút.” Bà cụ Nguyễn kéo góc áo, nhắc nhở ông.
Ông cụ Nguyễn cũng ý thức được giọng mình có chút lớn nên im miệng.
“Ông chủ, cô Cổ đã tới.” Đúng lúc này, quản gia đưa Cổ Doanh Doanh vào phòng khách.
“Ừ, ông đi xuống trước đi.” Ông cụ Nguyễn cúi đầu đuổi quản gia rời đi.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Quản gia hơi giật mình, con ngươi nhanh chóng nhìn qua phòng khách, ngoại trừ ông cụ và bà cụ thì không có ai khác, trên mặt quản gia càng thêm khó hiểu, vừa rồi ông ta đã thấy cậu chủ về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK