Thang máy mở ra đóng lại đóng lại mở ra, hai mắt của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đều nhìn đến nỗi muốn xuyên qua nó.
“Anh ơi, sao ba vẫn còn chưa đi ra vậy hả, có phải là ba đã rời đi từ nơi khác rồi không?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ có chút nóng nảy, kem ở trong tay cũng quên ăn, đều sắp chạy hết rồi.
“Sẽ không đâu, ông ấy nhất định sẽ đề ra từ kế bên này.” Đường Minh Hạo nói vô cùng chắc chắn, Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ không đi dạo, chắc chắn sẽ đi xuống từ thang máy.
Giọng điệu chững chạc của Đường Minh Hạo vừa mới nói xong thì thang máy mở ra, Nguyễn Hạo Thần bước ra từ trong thang máy.
Thư ký Lưu đi theo phía sau của Nguyễn Hạo Thần, còn có mấy quản lý cấp cao trong trung tâm thương mại.
Vẫn là một đám người đông đúc như cũ.
“Anh ơi, anh ơi, ba xuống đến rồi kìa” Hai mắt của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lập tức sáng lên: “Anh ơi, bây giờ em đã có thể đi đến đó được chưa?”
“Trước mắt em lau miệng của em cho sạch sẽ một chút đi” Đường Minh Hạo cầm lấy khăn giấy lau miệng cho cô bé thật sạch, sau đó lại cầm kem sắp tan hết trong tay của cô bé qua: “Những lời lúc nãy anh đã nói với em, em đã nhớ kỹ chưa?”
“Dạ dạ nhớ kỹ hết rôi” Đường Vũ Kỳ nhanh chóng gật đầu, hai mắt vẫn nhìn chăm chằm về phía của Nguyễn Hạo Thần, dường như là sợ Nguyễn Hạo Thần đi mất.
“Nhất định phải dựa theo lời của anh nói mà làm, nếu không anh sẽ tức giận đó.” Đường Minh Hạo nhìn ánh mắt của Đường Vũ Kỳ nhìn Nguyễn Hạo Thần, âm thâm hít vào một hơi, cô nhóc này sẽ dựa vào lời nói của nó mà đi làm đó chứ?
Sao nó cứ có cảm giác là cô nhóc sẽ làm hỏng kế hoạch của nó vậy chứ?
Nghe thấy anh trai nói là sẽ tức giận, Đường Vũ Kỳ quay đầu lại nhìn về phía anh trai, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ làm theo những gì anh đã nói.”
Đường Minh Hạo nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đang đi về phía bên này, nhanh chóng nói: “Ừ đi đi”
Đường Vũ Kỳ nhận được mệnh lệnh của anh trai, sau đó nhanh chóng chạy về phía Nguyễn Hạo Thần.
Chân của Nguyễn Hạo Thần dài bước chân lại lớn, lúc Đường Vũ Kỳ chạy ra Nguyễn Hạo Thần đã đi tới.
Đường Vũ Kỳ nện bước chân nhỏ nhắn ngắn ngủn của mình nhanh chóng đuổi theo, vượt qua mấy nhân viên cấp cao của trung tâm thương mại, vượt qua thư ký Lưu, sau đó bắt lấy góc áo của Nguyễn Hạo Thần.
Tất cả mọi người đều giật mình, đây là tình huống gì vậy nè? Sao lại có một cô bé đột nhiên lại chạy đến đây kéo tổng giám đốc của bọn họ lại?
Thư ký Lưu bị chen qua một bên hoàn toàn ngây người.
Nguyễn Hạo Thần cảm thấy có lực cản di chuyển, tâm mắt cúi đầu xuống, sau đó nhìn thấy Đường Vũ Kỳ.
“Chú ơi.” Đường Vũ Kỳ năm lấy góc áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh.
Lúc Nguyễn Hạo Thần đối diện với cặp mắt sáng ngời của cô bé, ánh mắt của anh cũng chợt lóe lên, chẳng biết là tại sao anh lại đột nhiên cảm thấy trong lòng có cái gì đó chấn động một cái, cảm giác đó rất kì lạ, cũng rất kỳ diệu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bâu bĩnh của cô bé, anh đột nhiên rất muốn hôn một cái, nhìn đôi mắt to tròn lanh lợi đang chớp chớp, Nguyễn Hạo Thần có cảm giác trái tim của anh cũng đang run lên theo.
Đây là con cái nhà ai mà xinh đẹp quá!! đáng yêu quát!
“Bạn nhỏ à, có phải là cháu lạc đường rồi không vậy?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô bé, khóe môi không tự chủ nâng lên, trong giọng nói có sự dịu dàng mà ngay cả anh cũng không phát hiện ra.