Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1540
“Anh Nguyễn, ý của anh là chúng ta chưa kết hôn đã sống chung?” Tô Khiết nhìn anh, chớp chớp mắt: “Ông bà ngoại sẽ không đồng ý.”
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo càng không đồng ý.
“Bây giờ đi lấy giấy đăng ký kết hôn.” Cậu ba Nguyễn cảm thấy chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.
“Cứ như vậy đi kết hôn, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý.” Khóe môi Tô Khiết giật giật.
Cậu ba Nguyễn, anh nên xem xét làm thế nào để dỗ con trai anh đi, lần này, anh đã hoàn toàn đắc tội con trai anh rồi.
Đợi khi nào anh dỗ được con trai vui vẻ trở lại thì lúc đó bàn đến chuyện kết hôn cũng không muộn.
Tô Khiết đang suy nghĩ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại, khóe môi liền giật giật.
Tô Khiết nhìn cậu ba Nguyễn một cái rồi mới nghe máy.
“Mẹ, khi nào mẹ mới về nhà?” Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng nói của bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã truyền đến.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi, bạn nhỏ Đường Minh Hạo càng lúc càng tức giận.
Nguyễn Hạo Thần không nhận ra nó, còn bắt cóc mẹ nó đi, vì vậy nó nhất định phải cướp mẹ về.
“Mẹ…” Tô Khiết nghe thấy giọng nói trân ngập sự tức giận của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, cô đang nghĩ xem phải trả lời thế nào để xoa dịu bạn nhỏ Đường Minh Hạo.
“Mẹ đem con và em gái ném ở trong nhà không thèm quan tâm là không đúng, con và em gái vẫn chưa đủ năm tuổi đâu, chúng con cần được yêu thương, ban ngày mẹ không ở nhà, ban đêm cũng không về nhà, đối với sự trưởng thành của con và em gái sẽ có hại, những đứa trẻ thiếu tình yêu thương rất dễ mắc phải những khiếm khuyết về nhân cách.” Ở đầu dây bên kia, bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp ngắt lời Tô Khiết.
Mục đích của Đường Minh Hạo rất rõ ràng, đó là cô phải về nhà.
Tô Khiết: “…”
Liệu bạn nhỏ Đường Minh Hạo sẽ thiếu tình yêu thương? Sẽ khiếm khuyết về nhân cách sao?
Đó là điều hoàn toàn không thể xảy ra.
“Mẹ, nếu mẹ lại đi theo ông ấy, tối nay không về nhà, con sẽ không tha thứ cho mẹ.” Khi bạn nhỏ Đường Minh Hạo nói ra lời này, giọng điệu mang theo sự không hài lòng, còn có cả kiên định.
Nguyễn Hạo Thần không nhận ra nó thì thôi, nó mới không thèm đâu!!
Nhưng mà bây giờ mẹ vì Nguyễn Hạo Thần, cả ngày lẫn đêm đều không về nhà, càng ngày càng ít quan tâm đến nó và em gái.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo bày tỏ chính mình đang rất tức giận!!
Nghe Đường Minh Hạo nói vậy, Tô Khiết không nói nên lời, trong khoảng thời gian này, quả thật cô ít quan tâm đến hai đứa trẻ.
Làm một người mẹ, như vậy là không đúng bổn phận.
“Mẹ, nếu hôm nay mẹ lại đi theo Nguyễn Hạo Thần, con và em gái sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ.” Có lẽ Đường Minh Hạo thấy sức mình còn chưa đủ, cho nên, nó lại kéo cả em gái ra ngoài.
“Được, biết rồi.” Tô Khiết khẽ thở dài, một bên là người đàn ông của cô, một bên là con trai của cô, cô phải lựa chọn kiểu gì đây?
“Hôm nay em nhất định phải về nhà họ Đường.” Tô Khiết vẫn lựa chọn con trai, bởi vì con trai tức giận, cần phải an ủi.
Chương 1541
“Nhất định phải về?” Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, vừa nấy cô nghe máy, cơ bản là không nói cái gì, nhưng sau khi cúp điện thoại lại nói muốn về nhà.
Cuộc điện thoại này là của ai mà có thể khiến cô gấp gáp muốn về nhà như vậy?
Còn nhất định phải về nhà?
Tô Khiết còn chưa trả lời câu hỏi của anh, điện thoại lại đổ chuông một lần nữa.
Tô Khiết thấy đây là số của bác sĩ phụ trách chữa bệnh cho ông nội, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nghe máy: “Bác sĩ Lý, làm sao vậy? Có phải ông nội tôi xảy ra chuyện gì không?”
“Cô Tô, cô mau chóng đến bệnh viện đi, tình huống của ông cụ đang chuyển biến xấu.” Trong giọng nói của bác sĩ Lý rõ ràng có sự lo lắng.
Mặc dù cậu ba Nguyễn không nghe thấy bác sĩ Lý nói gì, nhưng anh vẫn đoán được một chút, cho nên anh nhanh chóng thay đổi phương hướng, lái xe chạy về phía bệnh viện.
“Tại sao lại như vậy? Lần trước tôi tới thăm, ông nội vẫn còn rất tốt mà.” Tô Khiết lo lắng, tay cầm điện thoại không khỏi run lên.
Bác sĩ từng nói, nếu bệnh tình của ông nội chuyển biến xấu, chỉ sợ sẽ…
“Hôm nay, chú hai của cô đến đây thăm ông cụ Tô, không biết chú hai của cô nói cái gì làm cho ông cụ…” Bác sĩ Lý ngập ngừng nhưng rồi vẫn nói ra chuyện hôm nay.
Hai mắt Tô Khiết nheo lại, Tô Trung Dung, tốt, rất tốt!!
Tô Khiết cúp điện thoại, vẻ mặt u ám, mím chặt môi, không nói lời nào.
Khi Tô Khiết chạy tới bệnh viện, ông cụ đang được cấp cứu.
Tô Trung Dung đang đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, ông ta vốn dĩ muốn rời đi nhưng mà bác sĩ lại kéo ông ta lại, yêu câu ông ta phải ký tên, hơn nữa tình huống vừa rồi của ông cụ thật sự khiến cho ông ta sợ hãi.
Tô Trung Dung nhìn thấy Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần đi tới bên này, ông ta theo bản năng rụt chân lại.
“Ông đã nói gì với ông nội tôi?!” Tô Khiết lạnh lùng nhìn ông ta.
“Tao không nói cái gì cả, tao chỉ nói là chúng mày ép tao tới bước đường cùng, đây là lỗi của chúng mày, không thể trách tao được.”
Tô Trung Dung trực tiếp đáp trả.
“Mau cút đi.” Tô Khiết khẽ quát, trong trường hợp này, cô không muốn tranh luận với Tô Trung Dung.
Nguyễn Hạo Thần ở đây, hiển nhiên là Tô Trung Dung rất sợ hãi, cho nên cũng không dám phản bác mà nhanh chân rời đi.
Một tiếng sau, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
“Bác sĩ Lý, ông nội tôi sao rồi?” Tô Khiết thấy bác sĩ Lý đi ra thì vội vàng hỏi, lúc này trong giọng nói của cô tràn ngập sự lo lắng.
“Cô Tô yên tâm, tình hình của ông cụ Tô đã ổn định, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà, ông cụ vẫn chưa tỉnh lại.”
Tô Khiết thở phào nhẹ nhõm, may là không sao, may là không có chuyện gì.
“Sau này không được cho Tô Trung Dung đến phòng chăm sóc đặc biệt.” Tô Khiết không biết Tô Trung Dung và ông nội nói cái gì, nhưng mà cô nhất định sẽ không cho phép loại chuyện này lại xảy ra một lần nữa.
Khi Đường Minh Hạo trở về nhà họ Đường, Tô Khiết vẫn chưa về, bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất không hài lòng, rất tức giận, cho nên…

Chương 1542

Người bạn nhỏ Minh Hạo có chút khổ sở.

Chẳng lẽ mẹ nó bây giờ lại thương ba hơn nó và em gái?

Chẳng lẽ mẹ không quan tâm đến hai anh em nó nữa sao?

“Anh về rồi? Anh vừa đi đâu thế?” Vũ Kỳ thấy anh trở lại, lập tức chạy tới. Cô bé biết anh không đi tìm Tiểu Minh, bởi vì anh căn bản không có hẹn với Tiểu Minh.

“Anh theo dõi mẹ.” Đối với em gái, Minh Hạo không giấu diếm điều gì. Hơn nữa, bây giờ nó đầy một bụng tức, nếu còn không nói ra chắc tức chết mất.

“Cái gì? Sao lại vậy?” Vũ Kỳ ngạc nhiên: “Tại sao anh phải theo dõi mẹ?”

“Không phải em muốn đi nhận ba sao? Nên anh đến xem ba một chút.” Đường Minh Hạo không muốn thừa nhận là nó muốn đi nhận ba.

Nó làm điều này chỉ vì em gái thôi.

“Có thật không ạ? Anh nhìn thấy ba à?” Mặt cô bé lập tức trở nên hưng phấn: “Anh, ba có thích anh không?”

“Ba hẳn bị mù, không nhìn thấy anh đâu?” Đường Minh Hạo bất mãn hừ một tiếng. Nó càng nghĩ lại càng giận.

Bây giờ, chẳng những không nhận được ba mà mẹ cũng không trở lại.

“Có phải anh trốn đi không? Nếu anh đi tìm ba, anh phải đứng trước mặt ba chứ. Anh mà đứng trước mặt ba, nhất định ba sẽ nhận ra anh.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy lần trước vì cách một cánh cửa sổ, xa như vậy ba không nhận ra bọn nó cũng là bình thường.

“Anh đứng trước mặt ba, thế mà ba chỉ liếc qua một cái, rồi như không nhìn thấy, cứ thế đi mất.” Chính điều này làm bé Hạo rất đau lòng.

Minh Hạo tự thấy nó lớn lên rất giống ba, nếu như ba từng để ý đến nó chắc chắn sẽ nhận ra.

Huống chỉ nó còn xuống đứng cạnh xe nhà họ Đường.

Đường Vũ Kỳ cũng trầm mặc.

Cô bé yên lặng trong giây lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía anh mình, thanh âm vô cùng ngọt ngào, đáng yêu: “Anh, đừng buồn nữa! Ba không nhận ra anh cũng không sao mà.”

“Ừ”” Đường Minh Hạo được em gái an ủi, trong lòng nguôi ngoai ít nhiều.

Ba thì mù, mẹ thì không quan tâm, chỉ có em gái là tốt nhất.

“Hay anh dẫn em đi gặp ba đi, em xinh xắn lại dễ thương, ba nhất định sẽ nhận ra em.” Câu nói của em gái khiến chút cảm động ban nãy của bé Hạo biến mất không còn dấu tích.

Đường Minh Hạo ngước nhìn em gái, trong lòng không nhịn được nảy lên một cái.

Đây mà là em gái ruột của nó sao?

Nhưng ngay sau đó đôi mắt của cậu bé loé lên một tia sáng, trong lòng nảy lên một chủ ý.

Hay là để em gái đi gặp ba!?

Dĩ nhiên, chuyện này phải tính toán cho kỹ.

Trong bệnh viện, ông cụ Tô được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt. Bởi vì vừa làm cấp cứu, Tô Khiết không thể vào, chỉ có thể ở bên ngoài.

Nguyễn Hạo Thần ở bên ngoài cùng cô.

Tình hình của ông cụ đã ổn định, nhưng vẫn chưa tỉnh, lại trở về trạng thái ban đầu.

Tuy nhiên, lời nói của Tô Trung Dung có thể kích thích ông cụ, chứng tỏ ông ta cố ý.

Tô Khiết đang nghĩ đến việc lấy máu của ông cụ làm giám định ADN. Nếu kết quả cô thật sự không phải con gái của Tô Trung Phương, cô có nên nói cho ông biết không?
Chương 1543
“Ông sẽ không sao đâu, về nghỉ ngơi trước đi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô như vậy vô cùng đau lòng.
Trong tình huống này, cô có ở lại cũng không giúp được gì.
Bây giờ, ông cụ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ai cũng không vào được.
Các y tá trong bệnh viện sẽ theo dõi tình hình, họ còn thuê cả hai y tá chuyên nghiệp nhất cho ông cụ rồi.
Tô Khiết thấy bác sĩ Lý đi vào không nhịn được hỏi một câu. “Khi nào thì tôi được vào thăm ông nội?”
“Cô Tô, trong tình huống này, hai người không nên vào. Hôm nay trừ nhân viên y tế, không ai có thể vào cả. Tình trạng của ông Tô đã ổn định, nếu không bị đả kích sẽ không có việc gì. Cô Tô có thể yên tâm về nghỉ ngơi.”
“Đi thôi.” Sau khi bác sĩ Lý rời đi, Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết cùng trở về.
Lúc xuống tầng, Tô Khiết nhận được điện thoại của Hứa Dinh Dinh.
“Khiết Khiết, chuyện gì thế? Khoảng thời gian tớ đi đã xảy ra chuyện gì? Sao trên mạng toàn thấy đưa tin về cậu thế?” Thời gian trước, Hứa Dinh Dinh từng đến một khu vực rất hẻo lánh, lạc hậu ở Tân Cương. Ở đây cô đã bỏ tiền tài trợ cho một trường học, hàng năm vẫn thường ghé qua thăm.
Ở đó không có Internet, thế nên gần đây Tô Khiết xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không biết.
“Không có việc gì lớn, đều đã giải quyết xong, khi nào cậu vê?” Tô Khiết nghe được tiếng của Dinh Dinh thì tâm tình liên nhẹ nhõm.
“Tớ về rồi, vừa xuống máy bay đã nghe được tin tức về cậu, cậu đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau đi.” Hứa Dinh Dinh cảm thấy cần phải tìm hiểu rõ tình hình. Cô mới rời đi một thời gian, mà mọi chuyện đã thay đổi đến chóng mặt.
Trong khoảng thời gian này cô đều không thể ở cùng Khiết Khiết.
“Tịch Xuyên đâu, chẳng phải anh ta đi cùng cậu sao? Vừa xuống máy bay cậu liền ném anh ta đi rồi à?” Tô Khiết biết lần này cô đi cùng Tịch Xuyên. Nếu vừa xuống máy bay, anh ta nhất định đang ở chung một chỗ với Dinh Dinh.
Nguyễn Hạo Thần nghe cô nhắc tới Tịch Xuyên, lông mày khẽ nhướng lên. Cuộc điện thoại này là người phụ nữ của Tịch Xuyên gọi tới?
“Kệ anh ấy đi, tớ sẽ để anh ấy vê trước. Chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé!” Hứa Dinh Dinh nhìn Tịch Xuyên ở bên cạnh một cái. Tịch Xuyên cũng đang nhìn cô, mặt đầy vẻ bất mãn, còn mang mấy phần tủi thân.
Cô vừa xuống máy bay liên đá hắn luôn.
“Được, vậy gặp ở chỗ cũ.” Tô Khiết cười, tâm tình khá lên rất nhiều.
Nguyễn Hạo Thần vốn không muốn để cô rời đi, anh cũng không định đưa cô về nhà họ Đường. Nhưng giờ thấy cô tinh thân thoải mái còn mang nét cười, anh do dự một lát, cuối cùng cũng không ngăn cản.
Lúc Tô Khiết tới, Hứa Dinh Dinh vẫn chưa thấy đâu, dù sao đi từ sân bay ra, cũng hơi xa.
Vừa vặn đến giờ ăn trưa, Tô Khiết biết Dinh Dinh là quỷ tham ăn nên vẫn chờ cô đến.
Đây là một cửa hàng bình dân, trang nhã lại yên tĩnh, cô và Dinh Dinh đều rất thích
Tô Khiết gần đây có chút mệt mỏi, liên gọi một ly cà phê để làm cho đầu óc tỉnh táo hơn.
Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng cốc cà phê đi ra, thì một người phụ nữ đột nhiên bước tới, trực tiếp đụng vào nhân viên phục vụ kia.
Cốc cà phê cứ như thế hướng người Tô Khiết đổ xuống.
Con ngươi Tô Khiết chợt loé lên, nghiêng người, nhanh chóng tránh đi.

Chương 1544
“Xin lỗi, xin lỗi cô.” Nhân viên phục vụ kinh hoàng trong giây lát, sau khi hoàn hồn liên tục nói xin lỗi.
Lúc này Tô Khiết mới ngước nhìn người phụ nữ kia. Cô ta đeo kính râm, mới từ bên ngoài vào.
Lễ ra đây chỉ là một người xa lạ, nhưng…
Tô Khiết cảm giác người phụ nữ đeo kính râm kia có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Tô Khiết đang suy nghĩ thì người phụ nữ quay ra nhìn cô. Mặc dù người này đeo kính nhưng Tô Khiết vẫn có thể cảm nhận được sự hẳn học trong mắt cô ta.
Cả người Tô Khiết cứng đờ, cô đột nhiên nhớ tới người phụ nữ trong khách sạn năm năm về trước.
Năm năm trước trong khách sạn, lúc ấy người phụ nữ kia cũng đeo kính râm, che kín mặt, dùng giọng giả để nói chuyện. Năm ấy trong mắt cô ta cũng vẻ hằn học kia, Tô Khiết còn nhớ rất rõ.
Sau đó, vì để tránh mặt Nguyễn Hạo Thần, Tô Khiết không đi điều tra nữa. Hồi sau có đi tra xét lại nhưng cũng không tra ra được gì.
Vậy nên cho đến bây giờ cô cũng không biết người phụ nữ đã hại mình là ai.
Đôi mắt Tô Khiết nheo lại, chiêu cao và dáng người của người kia tương đương với người phụ nữ năm nào.
Giờ phút này, cô ta chỉ đeo kính râm, không che mặt kín mít như năm năm trước, nhưng Tô Khiết dựa theo ấn tượng vẫn nhận ra.
Nhưng tại sao người kia lại phải hại cô?
Nếu năm năm trước người này thực hiện được mục đích, hậu quả sẽ vô cùng khôn lường!
Người phụ nữ thu lại ánh mắt, ngẩng cao đầu rời đi, không một lời xin lỗi.
Tô Khiết cảm thấy lúc nãy cô ta cố ý.
Vê chuyện của năm năm trước, vì không tra đến cùng nên hiện tại cô cũng không thể nói gì.
Chỉ là sau khi người kia rời đi, ánh mắt Tô Khiết càng thêm phân lạnh lùng.
Oan có đầu nợ có chủ, nếu năm năm trước chuyện là do người kia gây nên, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Người phụ nữ đi đến một chỗ cạnh cửa sổ, cách Tô Khiết tương đối xa, cũng không nhìn cô nữa, dường như không hề nhận ra cô.
Mấy cô gái ngồi gần đó nhận ra Tô Khiết, không khỏi thấp giọng bàn tán.
“Này, kia không phải Tô Khiết sao? Nói thật, nhìn cũng chả xinh đẹp. Nguyễn Hạo Thần sao lại đi cưới cô ta?”
“Không phải cậu ba Nguyễn bảo sẽ mở họp báo nói rõ sao, chẳng lẽ là vì yêu thật?”
“Nếu cậu ba Nguyễn yêu cô ta thì đã không đính hôn với nhà họ Cố. Hơn nữa, ngày đó người phụ nữ cậu ấy hôn ở cổng Nhà họ Đường rõ ràng không phải cô ta.”
“Vậy người cậu ba Nguyễn muốn kết hôn cùng là Cổ Doanh Doanh?”
“Cậu ba Nguyễn có cưới Cổ Doanh Doanh hay không thì tớ không biết, nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ không cưới Tô Khiết.”
Người phụ nữ ngồi bên cửa sổ nghe được những lời kia, đôi tay bỗng siết chặt, cặp mắt dưới kính lộ ra tia âm u đáng sợ.
Tuy rằng Tô Khiết ngồi cách xa cô ta, nhưng khi nhìn sang vẫn thấy được sự biến đổi nhỏ ấy.
Tô Khiết nhìn thấy hai tay cô ta xoắn chặt lại, đôi mắt thì không giấu được hận ý.
Vì vậy, Tô Khiết càng chắc chắn người phụ nữ năm đó hại cô và người kia là một.
Xem ra, cô phải đi điều tra chuyện này thật kỹ.
“Bé cưng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Hứa Dinh Dinh bước vào, nhìn thấy Tô Khiết, trực tiếp tiến tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK