“Cục cưng Minh Hạo? Suýt chút nữa dì đã không giữ được cái mạng nhỏ này rồi, thế mà con lại ngồi ở đây chơi game” Sở Bách Hà nhếch mép, nhịn không được oán giận: “Lần này, dì suýt chút nữa đã bị con hại chết rồi.”
Đường Minh Hạo để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn về phía sau của Sở Bách Hà phát hiện chỉ có một mình Sở Bách Hà thì ánh mắt lóe lên nhanh chóng, vừa ngạc nhiên lại vừa thất vọng.
“Tại sao chỉ có một mình dì?” Đường Minh Hạo khẽ cau mày, khóe môi cũng khẽ mím lại.
“Con có ý gì? Không phải một mình dì thì còn ai nữa? Con đang đợi ai sao?” Sở Bách Hà hơi hơi sững sờ khi nghe thấy lời của Đường Minh Hạo: “Cục cưng Minh Hạo không phải con đang đợi cậu ba Nguyễn đó chứ?”
“Cục cưng Minh Hạo, là con không để cho dì nói cho cậu ba Nguyễn biết sự thật. Nếu con đã không muốn để cho dì nói cho cậu ba Nguyễn biết sự thật thì tại sao còn phải đợi cậu ba Nguyễn chứ?”
“Con không có đợi ông ta. Con chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Đường Minh Hạo cúi đầu, tiếp tục thao tác điện thoại di động của mình, chỉ là cậu bé không chơi game nữa. Lúc này nếu nghe kỹ sẽ phát hiện giọng nói của cậu bé có vẻ hơi mất mát.
“Há, vậy mà dì còn tưởng con đang đợi cậu ba Nguyễn nữa chứ. Không phải đợi anh ta thì được rồi.” Sở Bách Hà nhớ tới phản ứng lúc trước của cậu ba Nguyễn khi cô ta nói tới Đường Minh Hạo, cô ta vẫn không khỏi hoảng sợ.
“Ông ấy trả tiền chưa?” Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Bách Hà lại dấy lên ánh sáng.
“Trả rồi.” Sở Bách Hà gật đầu, tuy cô ta thấy cậu ba Nguyễn không muốn trả tiền lắm, nhưng cuối cùng cậu ba Nguyễn vẫn trả rồi.
“Ông ta trả tiền mà không hỏi gì sao?” Đường Minh Hạo sững sờ, ánh mắt hơi lóe lên. Cậu bé vì đợi Nguyễn Hạo thần nên mới ngồi mãi trong xe, cậu chờ Nguyễn Hạo thần phát hiện ra sự tồn tại của cậu nhưng bây giờ Nguyễn Hạo thần đã trả tiền rồi mà lại không tìm cậu bé?
Tại sao lại như vậy?
Việc này hoàn toàn khác với dự đoán của cậu.
Rốt cuộc đã xảy ra sai sót chỗ nào chứ?
“Hỏi cái gì? Con muốn cậu ba Nguyễn hỏi cái gì?” Sở Bách Hà đã lên xe, đang lúc thắt dây an toàn nghe thì được lời của bạn học Đường Minh Hạo cô ta không khỏi quay đầu nhìn Đường Minh Hạo một cái.
“Dì có nhắc đến cháu với ông ấy không?” Đường Minh Hạo nghiêm túc suy nghĩ một hồi. Cậu bé đang nghĩ có phải Sở Bách Hà không có nhắc cậu bé với Nguyễn Hạo thần hay không?
“Có nhắc, dì đương nhiên có nhắc đến chứ.” Sở Bách Hà liên tục gật đầu, cô sợ Đường Minh Hạo không tin tưởng, lại vội vàng bổ sung thêm
một câu: “Sao dì có thể không nghe theo lời dặn của con được chứ?”
“Vậy ông ấy cũng không hỏi tới con à?” Ánh mắt Đường Minh Hạo lóe sáng, trên mặt rõ ràng nhiều thêm vài phần bất ngờ.
Nếu Sở Bách Hà đã nhắc tới cậu bé với Nguyễn Hạo thần, lẽ nào Nguyễn Hạo thần không hỏi thêm chút thông tin nào sao?
“Hỏi, đương nhiên là có hỏi.” Sở Bách Hà thở hắt ra: “Cục cưng Minh Hạo, may nhờ con rời đi trước. Con là không biết phản ứng của cậu ba Nguyễn khi nghe dì nhắc tới con đâu, đúng là hù chết người.”
“Dì có ý gì?” Đường Minh Hạo hơi run run, không rõ hỏi: “Cái gì hù chết người?”
“Phản ứng của cậu ba Nguyễn lúc đó thực sự quá mức đáng sợ. Lúc đó dì rõ ràng cảm thấy sát khí. Cảm giác đó giống như nghe đến tên của kẻ thù, thật là đáng sợ.” Sở Bách Hà không hề phóng đại chút nào. Lúc đó cậu ba Nguyễn quả thật đã phản ứng như vậy.
“Tại sao?” Lần này Đường Minh Hạo đúng là hoảng sợ. Nguyễn Hạo thần xem cậu là kẻ thù? Tại sao?