“Vụ án này có liên quan đến Đội Tinh Vệ, hơn nữa liên quan rất lớn, mỗi năm tổ chức tội phạm sẽ gây tội một lần, năm nay chưa thấy có hành động, cho nên tôi cần phải điều tra manh mối để tìm được quy luật, nếu không thì sợ là sẽ còn làm hại người khác.” Tô Khiết nhìn về phía Cung tông trưởng, ý cô muốn với Cung tông trưởng nên suy nghĩ kỹ về việc sống chết của mọi người.
Cung tông trưởng sững sờ, lúc này Tô Khiết nói như vậy, ông ta vẫn lo lắng, nếu lại xảy ra một lần nữa…
“Cô ăn nói thật là lợi hại, những người đó giết người như cỏ rác, làm gì có quy luật chứ? Cô muốn trộm tài liệu nên nói dối đủ thứ.” Cố Chính Minh ở bên cạnh đột nhiên cười lạnh, cười vô cùng lạnh lẽo…
“Cô nói vụ án lần này liên quan đến Đội Tinh Vệ, vậy thì chỉ có lời nói của một phía, cô không hề có bất cứ bằng chứng nào, nhưng chúng ta lại có đủ chứng cứ về việc cô và tổ chức Hồng Hổ hợp tác với nhau, cho dù cô giải thích thế nào cũng không được.”
Cung tông trưởng nghe Cố Chính Minh nói thì híp mắt lại.
“Nếu những tài liệu trong tay cô bị tiết lộ ra ngoài thì sẽ có hậu quả khôn lường đối với tám gia tộc lớn nhất của chúng tôi, may là Cung tông trưởng sáng suốt, phát hiện đúng lúc, nếu để cô thực hiện được thì chúng tôi không làm tròn bổn phận là chuyện nhỏ, Đội Tinh Vệ chịu thiệt hại mới là chuyện lớn.” Cố Chính Minh rất giỏi tính kế, lúc này anh ta biết nên nói gì mới có thể làm cho Cung tông trưởng hoàn toàn phối hợp với kế hoạch của bọn họ.
“Ừ, nói rất đúng, mau lập tức bắt cô rồi dẫn đi, sau đó phải điều tra thật kỹ.” Sự do dự của Cung tông trưởng lập tức biến mất, lập tức ra lệnh bắt người.
Tô Khiết cũng không lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm, cô biết rõ mình là thành viên của tổ chức hòa bình thế giới nên người nhà họ Cố không dám làm gì mình.
Nhà họ Cố chỉ muốn kéo dài thời gian của cô.
Không thể không nói lần này nhà họ Cố đúng là tàn nhẫn, hiện tại cô vốn không có nhiều thời gian, chưa đến hai ngày, hơn nữa hiện tại không phải cô sợ Đường Vân Thành không thể phá án đúng thời hạn, mà là sợ những tổ chức khủng bố kia có thể hành động bất cứ lúc nào, có thể sẽ có người chết.
Cô chỉ có nhanh chóng tìm được quy luật, nhanh chóng phá án mới có thể ngăn cản bi kịch tiếp tục xảy ra.
Cô không nghĩ tới Cung tông trưởng dễ thuyết phục bởi lời nói của người nhà họ Cố như vậy, có thể thuyết minh Cung tông trưởng cũng không thật sự quan tâm sự sống chết của mọi người.
Có mấy người làm theo mệnh lệnh của Cung tông trưởng, nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Khiết, muốn bắt lấy Tô Khiết.
Tô Khiết đứng ở đó, không hề trốn, thậm chí không nhúc nhích, trong lòng cô có chút đau lòng, Cung tông trưởng không hề suy nghĩ cho người khác, lại dễ dàng bị chi phối bởi nhà họ Cố, bị nhà họ Cố lợi dụng, đúng là đáng buồn.
Lúc này Cung tông trưởng đã ra lệnh, Tô Khiết không thể phản kháng, cô biết phản kháng cũng vô dụng.
“Tôi muốn xem ai dám làm như vậy.” Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Giọng nói kia vang lên, đồng thời Đường Vân Thành cũng đi vào phòng tài liệu: “Tôi muốn xem ai dám bắt cô ấy.”
“Đường Vân Thành, ông muốn làm gì? Hiện tại chúng tôi đã có chứng cứ cô ta và tổ chức Hồng Hổ hợp tác với nhau, nếu ông bao che cho cô ta thì chứng tỏ ông cũng hợp tác với tổ chức Hồng Hổ.” Cố Chính Minh nhìn về phía Đường Vân Thành, cười vô cùng nham hiểm, Cung tông trưởng đang ở đây, anh ta sẽ sợ Đường Vân Thành sao? Buồn cười?
“Đường Vân Thành tôi dùng đầu mình đảm bảo cô ấy không hề liên quan gì đến tổ chức Hồng Hổ, nếu tài liệu bị tiết lộ thì tôi sẽ gánh vác trách nhiệm.” Đường Vân Thành nhìn về phía Tô Khiết, từng câu từng chữ vô cùng khí phách.
“Đường Vân Thành, không phải tôi nói ông, hiện tại ông và cô ta cùng một phe, chính ông còn đáng nghi, sao có thể đảm bảo cho cô ta chứ? Ông lấy gì đảm bảo? Hiện tại lời đảm bảo của ông không hề có giá trị…” Cố Chính Minh cười nham hiểm, trên mặt rõ ràng mang theo sự châm chọc.
Chương 1080
“Nếu có thêm chúng tôi thì sao?” Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang dội đột nhiên truyền tới.
Mọi người kinh ngạc, nhanh chóng nhìn về phía giọng nói thì thấy ông cụ Đường đang đứng ở ngoài cửa phòng tài liệu, phía sau ông cụ Đường còn có mấy ông cụ khác.
Thế trận này có vẻ không nhỏ…
Đường Vân Thành thầm thở phào, may là ba tới kịp, may là ba đã thuyết phục được mấy ông cụ kia.
Ông ta điều tra được kế hoạch của người nhà họ Cố, cho nên chỉ có thể nhờ ba mình ra mặt, chỉ có ba mình mới có thể làm được chuyện này.
Người nhà họ Cố nhìn ông cụ Đường đột nhiên xuất hiện thì sắc mặt hơi thay đổi.
“Lời nói của nó không có giá trị, vậy thêm mấy bộ xương già chúng tôi thì có giá trị hay không?” Ông cụ Đường nhìn về phía Cố Chính Minh, vẻ mặt chính trực hoàn toàn đối lập với sự nham hiểm của Cố Chính Minh.
Lúc này một câu nói của ông cụ Đường vô cùng khí phách.
“Hôm nay tôi muốn nói, nếu con bé tiết lộ tài liệu ra ngoài thì mấy người có thể tùy tiện xử lý mấy bộ xương già chúng tôi.” Ông cụ Đường nhìn Tô Khiết một cái, giọng nói lớn hơn, càng khí phách hơn người.
“Mấy ông bạn già, mấy người cũng tỏ thái độ đi.” Nếu ông cụ Đường đã mang theo mấy ông cụ đến đây thì chắc chắn phải có tác dụng gì đó.
Ông cụ Đường luôn đối xử chân thành với người khác, trọng tình trọng nghĩa, những người này đã nhận ơn của ông cụ, cho nên mặc dù có quan hệ với nhà họ Cố nhưng cũng phải nể mặt của Ông cụ Đường.
Ông cụ Đường tự tìm tới cửa, sao bọn họ có thể không giúp?
Thậm chí lần trước ông cụ Lưu đã tới giữ mặt mũi cho nhà họ Cố.
Lần trước Cung tông trưởng mời mấy ông cụ tới nhưng lại không mời ông cụ Đường, vốn cố ý không muốn cho ông cụ Đường biết, đương nhiên ông cụ Đường cũng tuyệt đối không dễ mời như thế.
“Ông cụ Đường đã lên tiếng thì đương nhiên tôi sẽ nghe theo vô điệu kiện, tôi cũng dùng bộ xương già của mình đánh cược.” Ông cụ Lý là người tỏ thái độ đầu tiên.
Mấy người khác cũng tỏ thái độ, ông cụ Lưu cũng không nói gì, nhưng nếu ông cụ đã xuất hiện ở đây thì đã chứng tỏ được thái độ của ông ta.
“Hiện tại đã có giá trị hay chưa?” Ông cụ Đường nhìn lướt qua mọi người ở đây, ánh mắt kia giống như dao, vô cùng sắc bén.
Cố Chính Minh nhất thời không dám đánh rắm, Cố Chính Tuần híp mắt lại, khóe môi động đậy nhưng cũng không nói gì
Ông cụ Đường tự mình ra mặt, còn có mấy ông cụ ở đây, ai còn dám nói không có giá trị chứ?
Bởi vì Tô Khiết đang đeo kính râm và khẩu trang, cho nên ông cụ Đường cũng không nhận ra cô.
Tô Khiết nhìn ông cụ Đường, khóe môi không nhịn được cong lên, đây là lần thứ hai ông cụ Đường bảo vệ cô, cảm giác này không tệ, hơn nữa khí thế của ông cụ Đường đúng là lợi hại.
Trong lòng Tô Khiết trong lòng đột nhiên tự hào, mẹ của cô sinh ra trong một gia đình như vậy đúng là may mắn.
“Ông cụ, sao lại quấy rầy đến ông vậy?” Cung tông trưởng xoay người, đi đến trước mặt ông cụ Đường, thái độ vẫn rất cung kính.
“Nếu tôi không đến thì cậu đã bắt cô nhóc này đi, cậu định nhốt con bé mấy ngày?” Ông cụ Đường nhìn về phía Cung tông trưởng, ánh mắt vẫn mang theo sự sắc bén.
“Ông cụ Đường nói gì vậy? Tôi chỉ giải quyết theo trình tự, cần phải công chính nghiêm minh.” Cung tông trưởng chỉ có thể cười theo.