Cậu ba Nguyễn quay về biệt thự với tốc độ nhanh nhất, thật ra lúc nãy anh đã giải quyết xong chuyện của Liên Cung rồi, giờ trời cũng không còn sớm nữa, anh nên về nhà thôi.
“Cậu chủ, anh về rồi à” Chị Lưu vẫn còn sợ anh, nên hơi mất tự nhiên khi nhìn thấy anh.
“Ừm, mợ chủ đâu rồi?” Nguyễn Hạo Thần giống như chỉ tùy ý hỏi một câu.
“Mợ chủ đang ở trên lầu.” Chị Lưu trả lời rất nhanh, cô không dám kéo dài câu hỏi của cậu ba Nguyễn.
Nguyễn Hạo Thần khẽ mỉm cười, ở nhà thì tốt, chỉ cần cô ở nhà, anh sẽ dễ dàng tiến hành bước kế tiếp.
Tối nay anh nhất định phải giải quyết xong chuyện này, bằng không nó sẽ thành tâm bệnh mãi mãi trong lòng anh.
Nguyễn Hạo Thần không lên lầu ngay, mà đi tới trước tủ rượu, lấy một chai rượu vang ra, cũng không dùng ly rượu, mà uống thẳng luôn.
Chị Lưu thấy thế thì ngơ ngác, chuyện, chuyện gì thế này?
Cậu chủ bị sao thế? Tại sao vừa về nhà đã uống rượu rồi? Còn uống một cách thô bạo như thế nữa.
Cậu chủ mà uống thế này, có lẽ là khi tâm trạng cậu ấy đang rất tồi tệ.
Chẳng lẽ tâm trạng cậu chủ không tốt ư? Xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc nãy hình như cậu chủ có hỏi mợ chủ có ở nhà không? Chẳng lẽ cậu chủ cãi nhau với mợ chủ ư?
Cậu chủ cứ uống thế này, liệu lát nữa cậu ấy có đi đánh nhau với mợ chủ không?
Chị Lưu càng nghĩ càng cảm thấy có thể, trong lòng càng lo lắng, sợ hãi hơn.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng uống hết một chai rượu, anh ngẫm nghĩ một lát, sợ không đủ nên lấy thêm chai nữa.
Chị Lưu thấy vậy thì lòng chùng xuống, mặc dù cô rất sợ Nguyễn Hạo Thần, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: “Cậu chủ, mợ chủ là phụ nữ, mà phụ nữ thì phải dỗ dành, thật ra trái tim phụ nữ rất mềm yếu, chỉ cần nghe mấy lời tốt đẹp sẽ ổn thỏa thôi.”
Nguyễn Hạo Thần dời mắt nhìn chị Lưu, liệu cô có giống như chị Lưu nói không?
Trái tim phụ nữ rất mềm yếu, chỉ cần nghe mấy lời tốt đẹp sẽ ổn thỏa thôi.
Tô Khiết sẽ mềm lòng, sẽ nghe anh nói mấy lời hay rồi ổn thỏa ư?
Anh cảm thấy lý luận này của chị Lưu, có thể sẽ có tác dụng với người phụ nữ bình thường, nhưng chắc chắn không có tác dụng với Tô Khiết, nên anh phải áp dụng thủ đoạn khác thường của anh mới được.
Nguyễn Hạo Thần lại cầm chai rượu lên định uống tiếp.
“Mợ chủ vốn nhỏ hơn cậu chủ, nên cậu chủ…” Chị Lưu muốn nói rằng, mợ chủ vốn nhỏ hơn cậu chủ, nên cậu chủ hãy nhượng bộ cho cô ấy.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần nghe chị Lưu nói thế sắc mặt hơi trầm xuống.
Anh rất già à?
Hình như anh lớn hơn cô bốn năm tuổi, cũng đâu thể xem là già với cô chứ?
Chị Lưu thấy sắc mặt bỗng thay đổi của Nguyễn Hạo Thần thì sợ đến mức run lên, rồi ngậm miệng lại ngay, không dám nói tiếp nữa.
Nguyễn Hạo Thần uống hết chai thứ hai, rồi mới lên lầu, tất nhiên là đi thẳng vào phòng Tô Khiết.
Chị Lưu đứng dưới lâu đã sợ đến mức chân run lẩy bẩy, nhìn dáng vẻ của cậu chủ, quả nhiên là đi tìm mợ chủ để đánh nhau, với vóc dáng nhỏ bé của mợ chủ, chắc chắn không thể nào là đối thủ của cậu chủ được, vậy chẳng phải lát nữa mợ chủ sẽ rất thảm à?