Hôm sau lúc Nguyễn Hạo Thần thức dậy rời đi, hai mắt của Tô Khiết có dùng kẹp cũng không kéo lên nổi.
Nguyễn Hạo Thần liều mạng hôn môi cô, cô cũng không mở nổi mắt nhìn anh.
Cuối cùng, cô cũng không biết Nguyễn Hạo Thần làm thế nào rời đi.
Nhà họ Liên.
“Thì ra các người hoàn toàn không sốt ruột việc con có kết hôn hay không, nếu đã như vậy thì sau này đừng nhắc đến chuyện kết hôn với con nữa.” Cậu Liên nhìn mẹ anh ta, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Liên quan tới chuyện cầu hôn, anh ta đã nói mấy ngày rồi, nhưng mấy ngày nay bởi vì có việc nên anh ta ra ngoài vài ngày. Anh ta vốn nghĩ sau khi trở về huyện hôn sự cơ bản đã giải quyết xong xuôi, không ngờ mẹ anh vẫn chưa đi đến nhà họ Tô cầu hôn.
“Không phải ba đã bảo con mau chóng đi cầu hôn sao? Sao con còn chưa đi?” Ông cụ Liên cuống lên, ông chỉ có mỗi một đứa cháu trai là cậu Liên này, nếu cháu trai ông không kết hôn chẳng phải ông ta sẽ tuyệt hậu sao?
“Không phải con chỉ muốn xem lại một chút, tìm hiểu tình hình thôi hay sao?” Diêu Hoa Hoa cũng rất oan ức, hôn nhân của con trai là chuyện lớn, bà ta cũng không muốn làm qua loa quá mức.
“Còn tìm hiểu cái gì? Nó thích là được, con nhanh tới nhà họ Tô cầu hôn đi, giờ, ngay lập tức, đi ngay đi.” Ông cụ Liên trực tiếp thúc giục, chỉ thiếu điều áp giải Diêu Hoa Hoa đến nhà họ Tô mà thôi, sau đó cưới người ta về.
“Được rồi, rồi, con đi ngay bây giờ.” Đương nhiên Diêu Hoa Hoa cũng không dám chống đối với ý của ông cụ Liên, hơn nữa bà cũng hiểu rõ con trai mình nghiêm túc, rất muốn kết hôn với cô cả của nhà họ Tô.
Diêu Hoa Hoa đi tới nhà họ Tô, Lưu Vũ nghe người giúp việc nói có khách, lúc ra đến cửa thì thấy Diêu Hoa Hoa, vốn vẻ mặt bà có phần hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng ngay lập tức lại thành hoảng sợ: “Bà Liên, bà là bà Liên đúng không? Sao đột nhiên bà lại đến nhà họ Tô vậy?”
Ở thành phố A này, thế lực của nhà họ Liên rất kinh người, nhà họ Tô không thể nào sánh nổi.
Nhà họ Liên và nhà họ Tô chưa từng có lui tới bao giờ, Lưu Vũ không hiểu tại sao đột nhiên bà chủ nhà họ Liên lại đi tới nhà họ Tô thế này?
Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến bà Liên tự mình tới cửa đây?
“Tôi tới xin cưới cho Liên Cung nhà tôi.” Diêu Hoa Hoa thấy Lưu Vũ đi ra thì cũng nhận ra ngay, cho nên bà nói rõ ý đồ mình đến.
“Cầu hôn?” Đôi mắt của Lưu Vũ sáng bừng trong phút chốc, lúc này đây, bà ta nghĩ ngay tới con gái mình là Tô Nghiên Nghiên, bà ta nghĩ, nếu Nghiên Nghiên có thể gả tới nhà họ Liên thì sau này không phải lo lắng bị người ta tiếp tục bắt nạt nữa.
Ở bên ngoài cũng không phải sợ ai, ở thành phố A này, đâu ai dám bắt nạt người nhà họ Liên?
Vốn bà ta còn đang lo lắng gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ Nghiên Nghiên khó có thể gả cho gia đình có địa vị hiển hách được, không ngờ nhanh như vậy đã có người tới xin cưới.
Hơn nữa lại còn là nhà họ Liên nữa kìa!
Thời gian vừa đúng, bà ta nhờ vả các mối quan hệ xung quanh, vừa lúc đón được Nghiên Nghiên ở đồn cảnh sát về.
Đương nhiên, lần này Tô Nghiên Nghiên có thể ra ngoài cũng là vì cô ta ngã bệnh, hơn nữa bệnh tình khá nghiêm trọng. Sau đó lúc Tô Khiết quay lại nhà họ Tô thì Tô Trung Dung và Lưu Vũ đang khóc lóc kể lể các kiểu trước mặt ông cụ.