“Này, Cố Chính Tân thua sao?” Có người thật sự khó tin, không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu.
“Ừ, cô cả ngốc nhà họ Tô thắng.” Có người đột nhiên nói một câu như vậy, người kia nói vô ý nhưng mọi người nghe thấy lại có một ý nghĩa khác.
Một quán quân thế giới lại thua một cô gái ngốc không biết chơi cờ.
Xem ra Cố Chính Tân cũng chỉ như thế!!
“Quan Thế Âm đại từ đại bi hiển linh sao?” Bà cụ Đường quá vui vẻ, nhất thời chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác nói một câu như vậy.
“Ừ.” Ông cụ Đường phối hợp trả lời một câu.
“Ông đừng hù tôi, rõ ràng cô bé có bản lĩnh.” Bà cụ Đường mới thật sự phục hồi tinh thần, không vui nhìn ông cụ Đường một cái.
“Cô ta, cô ta lại thắng, đây là chó ngáp phải ruồi sao?” Ông cụ Nguyễn cũng hoàn toàn khiếp sợ, nhưng ông cảm thấy Tô Khiết chỉ là chó ngáp phải ruồi.
Ông không tin Tô Khiết có thể thắng Cố Chính Tân.
“Chơi tiếp, ba ván thắng hai.” Cả đời Cố Chính Tân suôn sẻ, chưa từng gặp khó khăn, cho nên cậu ta không chấp nhận được chuyện mình thất bại.
Cậu ta không chấp nhận được sự thật mình thất bại, càng không chấp nhận được mình thua bởi một cô gái vừa xấu vừa ngốc.
Thật ra đa số mọi người đều nghĩ Tô Khiết chó ngáp phải ruồi, đương nhiên ông cụ Cố cũng nghĩ vậy.
Cố Chính Tân sẽ không hiểu, cậu ta so sánh với Tô Khiết thì càng thua thê thảm, bởi vì Tô Khiết không chỉ dựa vào kỹ năng chơi cờ mà còn cô còn có sở trường về tâm lý, so với cậu ta lộ nhiều sơ hở thì Tô Khiết càng nắm xác suất chiến thắng cao hơn.
Tô Khiết ngước mắt nhìn Cố Chính Tân một cái, nói thật cô không muốn bắt nạt người khác quá đáng.
Thua một lần thì Cố Chính Tân mất mặt nhưng còn có thể tìm bậc thang đi xuống, nếu lại thua một trận nữa thì thật sự rất xấu hổ.
“Cô bé này vẫn còn chút bản lĩnh, vừa rồi mọi người xem rất vui vẻ, hai người chơi tiếp một ván đi.” Nhưnglúc này ông cụ Cố lên tiếng, bên ngoài nói rất dễ nghe, nhưng trong lòng mọi người biết rõ mục đích của ông cụ Cố.
Ông cụ Cố khẳng định Tô Khiết có thể thắng là vì chó ngáp phải ruồi, ông ta chắc chắn nếu chơi tiếp thì Cố Chính Tân sẽ thắng.
Con ngươi Tô Khiết, trong lòng cười thầm, cô có nghe bẫy ba, bẫy mẹ nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ông nội bẫy cháu trai.
Làm vậy có được hay không?
Cô có chút không đành lòng, ông nội này đúng là nhẫn tâm.
Nhưng dưới tình huống này, ông cụ Cố đã lên tiếng, nếu cô không nghe thì có phải xử lý cô tại chỗ hay không? Nhà họ Cố kiêu ngạo ngang ngược, thật sự rất có thể làm chuyện độc đoán như vậy.
Vì thế cô suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình, miễn cưỡng chơi tiếp.
Tô Khiết nghĩ vậy thì không đứng dậy, xem như miễn cưỡng đồng ý.
Mọi người cảm thấy ông cụ Cố cậy lớn bắt nạt bé, nhưng không dám nói bậy, dù sao người bình thường không thể chọc nổi nhà họ Cố, huống chi Cố Chính Tuần đã sớm là người đứng đầu cả tám gia tộc lớn nhất.
Ông cụ Đường không sợ nhà họ Cố, nhưng ông thấy Tô Khiết đồng ý thì không nói thêm gì nữa, đôi mắt càng thêm chờ mong.