Quá đột ngột, đột ngột đến nổi Tô Khiết không thể chấp nhận được chuyện này.
“Khiết Khiết, con đừng quá đau lòng. Chúng ta sẽ tìm cách khác, nhất định có thể cứu được ông cụ Tô.” Phạm My cũng rất khó chấp nhận được, trong hoàn cảnh này dù là ai cũng sẽ bất lực, chỉ là một câu an ủi nhợt nhạt nhưng chỉ cần người còn sống thì sẽ còn cơ hội để tỉnh lại.
ông cụ Đường thở dài một hơi, người vừa mới nói cười với ông xong, đột nhiên lại ngã xuống, còn có khả năng không thể tỉnh lại nữa, đến ông còn khó chấp nhận được, huống chi là Khiết Khiết.
ông cụ Đường nhớ lại vẻ mặt lúc ông cụ Tô nhận được điện thoại rõ ràng là rất khó coi.
Nếu như truy cứu trách nhiệm trong chuyện này, thì Tô Trung Dung chính là đầu sỏ, thậm chí có thể nói là sát nhân.
“Đừng quá lo lắng, anh sẽ nghĩ ra cách.” cậu ba Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ của cô, lòng đau không thôi, anh biết rõ tình hình của ông cụ Tô, nếu giải phẫu thành công nhưng lại không hồi tỉnh thì việc cứu ông tỉnh lại là rất xa vời, nhưng vì cô, anh nhất định phải tìm được cách.
“Tình trạng ông cụ Tô như thế này, có nên báo cho người nhà họ Tô biết không?” Phạm My suy nghĩ đôi chút, không nhịn được hỏi một câu.
Dù sao bây giờ, ông cụ Tô có khả năng sẽ ra đi bất cứ lúc nào, theo lí mà nói nên báo cho người nhà họ Tô biết, nhưng mà tình hình nhà họ Tô…
“Nói cho Tô Trung Dung biết, bảo ông ta đến đây ngay.” Tô Khiết nhanh chóng nheo mắt lại, đột ngột bật người dậy, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô ẩn chứa một tia sát khí.
“Khiết Khiết, con muốn làm gì?” Phạm My thấy dáng vẻ này của Tô Khiết, sợ đến mức ngừng thở, Khiết Khiết không phải là muốn giết Tô Trung Dung chứ?
“Bảo ông ta đến đây xem, sau đó đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Tô, ông ta không xứng làm con trai ông nội.” Mặc dù Tô Khiết thật sự muốn giết Tô Trung Dung nhưng cô không thể giết người thật.
Nhưng rõ ràng Tô Trung Dung biết ông nội bị bệnh tim rất nặng, không chịu được thêm kích thích nữa mà ông ta vẫn cố ý kích thích ông nội, chỉ một điểm này thôi cô đã không thể tha thứ rồi.
Về kế hoạch bắt cóc của Lưu Vũ, Tô Trung Dung không tham gia nên không bị cảnh sát bắt, nếu biết trước sẽ thế này, họ nên bảo cảnh sát bắt ông ta về đồn luôn.
“Được, đều nghe theo em, em nói gì là như thế.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng, bây giờ cho dù cô thật sự muốn giết Tô Trung Dung thì anh cũng sẽ giúp cô.
Ông cụ Tô được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nói thẳng ra phòng này chỉ để duy trì sự sống, sống thêm được ngày nào hay ngày đó.
Bác sĩ tim mạch mà Nguyễn Hạo Thần liên lạc vội vàng chạy đến, sau khi nhìn tình hình của ông cụ Tô thì cũng chỉ biết lắc đầu, nói rằng với tình huống của ông, khả năng tỉnh lại là rất nhỏ, rất nhỏ, và gần như là không thể.
Nhưng dù vậy Tô Khiết cũng không muốn từ bỏ, cho dù chỉ có một cơ hội mỏng manh thì cô cũng không từ bỏ.
Ông cụ Tô phẫu thuật xong, Tô Khiết bảo bác sĩ gọi điện cho Tô Trung Dung, khi bác sĩ gọi cho ông ta, cô cũng ở bên cạnh, cô nghe rõ bác sĩ đã nói với Tô Trung Dung về tình hình của ông cụ Tô.
Nhưng mãi đến hơn tám giờ ngày hôm sau Tô Trung Dung mới đến bệnh viện.
Vì bây giờ ông cụ Tô đang ở phòng chăm sóc đặc biệt nên Tô Khiết không ở cạnh giường ông, nhưng cô đã ở bệnh viện cả đêm, sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Hạo Thần cũng ở cùng cô cả đêm trong bệnh viện.
Lúc Tô Trung Dung đến, Nguyễn Hạo Thần lại vừa mới ra ngoài mua đồ ăn sáng cho Tô Khiết.