Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1155

Nhưng mà ông cụ Nguyễn đã nói đến nước này rồi, cô cảm thấy chắc mình chẳng cần bận tâm gì nữa. Tất nhiên, cô nói thật, đúng là bây giờ tình hình nhà họ Tô không tốt thật, nhưng bây giờ cô là người nhà họ Đường. Dĩ nhiên, dù không có nhà họ Đường thì Tô Khiết cô cũng không thiếu tiền.

Tô Khiết liếc nhìn tờ chi phiếu trong tay ông cụ Nguyễn, nụ cười trên môi đậm hơn, bây giờ cô nhận một vụ án còn hơn số tiền cỏn con mà ông cụ Nguyễn cho cô.

Ông cụ Nguyễn không tin lời cô, nhưng nhìn thấy sắc mặt của cô, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, ông cụ Nguyễn hơi sửng sốt. “Cô không cần tiền của tôi, là vì nhớ thương tiền của Hạo Thần đấy à? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ nữa.”

Sắc mặt ông cụ Nguyễn lạnh đi, cặp mắt nhìn Tô Khiết rõ ràng có thêm mấy phần phòng bị.

Lần trước, ông cụ Nguyễn đã biết sự lợi hại của Tô Khiết, biết cô không đơn giản. Tô Khiết cười, song lần này cũng không nói thêm gì, cô cảm thấy không cần phải nói nhiều với bọn họ. Bọn họ thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó đi.

“Tôi biết mà, tôi biết cô ôm suy nghĩ thế rồi. Thứ đàn bà như cô đúng là quá tham, tôi nói cho cô biết, cô muốn lừa tiền từ tay Hạo Thần ư, không có cửa đâu.”

Ông cụ Nguyễn thấy Tô Khiết không phủ nhận, cho rằng bị ông ta nói trúng tim đen nên không thể phản bác.

Mắt bà cụ Nguyễn lóe lên, đi tới bên cạnh Tô Khiết, kéo tay Tô Khiết, nhẹ nhàng thở dài, sau đó chậm rãi nói: “Khiết Khiết à, lúc cháu và Hạo Thần ly hôn cũng không lấy được bao nhiêu tiền nhỉ? Thật ra, theo lí thuyết thì khi hai đứa ly hôn, Hạo Thần nên cho cháu một khoản bồi thường. Cháu yên tâm, bà sẽ nói chuyện với Hạo Thần, bảo nó bồi thường cho cháu.” Phải nói rằng, lúc này bà cụ Nguyễn đóng vai người hiền lành đúng là quá hợp.

Tô Khiết ngẩn người, mắt nhìn bà cụ Nguyễn, trong lòng đột nhiên hơi lạnh lẽo. Thủ đoạn cứng rắn như của ông cụ Nguyễn không đáng sợ, đáng sợ nhất đó là chiêu mềm dẻo này của bà cụ Nguyễn.

“Xin lỗi, cháu còn có việc, cháu đi trước đây.” Tô Khiết né tay bà ta ra, không muốn nói gì với hai người họ nữa, nói nhiều với người như thế cũng vô ích.

“Ý cháu là không đồng ý chia tay với Hạo Thần sao?” Bà cụ Nguyễn lại nói, lần này, giọng điệu bà ta cũng thêm mấy phần lạnh lùng, hiển nhiên là sắp không giả vờ được.

“Cháu nghĩ, cháu không cần phải đồng ý gì với hai ông bà.” Tô Khiết dừng bước, lại nhìn bà ta, lời nói này của cô coi như là giữ lại tình cảm, khá hàm súc.

Cô nhớ tới những chuyện Nguyễn Hạo Thần làm vì cô, trong lòng còn hơi do dự cũng trở nên kiên quyết, thế nên cô không thể nào đồng ý với hai người họ.

“Cái thứ đàn bà không biết xấu hổ như cô, sao cô cứ bám lấy Hạo Thần thế? Cô xấu xí thì thôi đi, đằng này còn không sinh con được. Một con gà không biết đẻ trứng như cô sao còn mặt mũi bám lấy Hạo Thần nhà chúng tôi thế?” Lúc này ông cụ Nguyễn vô cùng nổi giận thế nên không hề để ý. Câu nói đó đúng là quá khó nghe.

Nghe ông cụ Nguyễn nói vậy, người Tô Khiết hơi cứng đờ, đôi mắt chuyển sang nhìn ông cụ Nguyễn.

Tô Khiết âm thầm cười nhạt, được, được lắm. Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân chính mà hôm nay hai người họ cố ý đến tìm cô. Đúng thế, bây giờ cô không thể sinh đẻ, hoặc là, những người khác có thể chỉ trích cô như thế, nhưng chỉ có người nhà họ Nguyễn bọn họ không đủ tư cách.

“Khiết Khiết, bà biết cháu là một cô gái tốt, thật ra thì chuyện của cháu và Hạo Thần ông bà cũng không phản đối, nhưng mà cháu không sinh được, không sinh con được đó. Nếu cháu gả cho Hạo Thần thì chính là tước đoạt quyền làm ba của Hạo Thần, điều này quá tàn nhẫn với Hạo Thần rồi. Nếu cháu thật sự thích Hạo Thần, thì bỏ qua cho Hạo Thần đi thôi.” Ông cụ Nguyễn vừa gào lên giận dữ xong, bà cụ Nguyễn lại bắt đầu dịu dàng.

Tô Khiết buồn cười, cô tước đoạt quyền làm ba của Nguyễn Hạo Thần ư? Có sao?
Chương 1156
Bây giờ cô gả cho bất kì người đàn ông nào khác, thì đúng là tước đoạt quyền làm ba của người đàn ông đó, điều này đúng là không công bằng, quá tàn nhẫn với người đàn ông đó. Nhưng ngoại trừ Nguyễn Hạo Thần ra. Cô đã sinh cho Nguyễn Hạo Thần hai đứa con rồi. Có điều, bây giờ Tô Khiết không muốn nói chuyện này cho bọn họ, lúc này nhìn thấy bộ dạng của ông bà cụ Nguyễn, cô chỉ thấy rất mỉa mai.
“Đúng thế, cô bỏ qua cho Hạo Thần đi, xin cô nương tay, đừng hại Hạo Thần, chớ hại nhà họ Nguyễn nữa.” Ông cụ Nguyễn cũng nhanh chóng nói thêm một câu, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
“Khiết Khiết, bà tin rằng chắc chắn cháu biết được nổi khổ của hai ông bà già này, cháu có thể đồng ý với ông bà không? Đồng ý rời khỏi Hạo Thần của ông bà được không?” Trên mặt bà cụ Nguyễn thêm mấy phần đau thương, lúc nói chuyện bà ta muốn cầm lấy tay Tô Khiết. Nhưng Tô Khiết tránh được.
Bà cụ Nguyễn ngẩn người, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng vào Tô Khiết, trên mặt mang theo sự khẩn cầu, phải nói rằng lúc này sắc mặt của bà cụ Nguyễn rất phù hợp.
“Xin lỗi, cháu không thể đồng ý với bà.” Tô Khiết nhếch môi, hai ông bà Nguyễn này hăm dọa như thế, cô hơi phiền muộn, cũng hơi tức giận, cô thậm chí còn hơi giận Nguyễn Hạo Thần, nhưng cô cũng không đồng ý chia tay với Nguyễn Hạo Thần. Dù sao Nguyễn Hạo Thần cũng không biết ông bà cụ Nguyễn làm việc này, nếu cô thật sự đồng ý với bọn họ, đối với Nguyễn Hạo Thần sẽ không công bằng.
Cô nhớ hôm qua, ở nhà họ Đường, Nguyễn Hạo Thần vì cô mà kiên cường chịu một gậy của ông cụ Đường, tối đó Nguyễn Hạo Thần còn lén lút đi vào phòng cô, trêu chọc muốn ở lại.
Nguyễn Hạo Thần làm mọi chuyện đều là vì cô, cô hiểu, cô biết, thế nên cô không thể đồng ý với ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn được.
Hạ Điềm Điềm núp bên ngoài hoàn toàn nhìn đến ngây người, nhìn đến ngu luôn. Hai ông bà cụ nhà họ Nguyễn cầu xin Tô Khiết như thế, Tô Khiết lại tuyệt tình như vậy, chẳng biết xấu hổ mà từ chối? Mắt Hạ Điềm Điềm lóe sáng, sau đó lấy điện thoại ra, quay video.
“Cô, cô, cái thứ đàn bà không biết xấu hổ như cô, lòng dạ cô sao ác quá vậy? Cô đây là muốn giết chết chúng tôi sao?” Lồng ngực ông cụ Nguyễn phập phồng, rõ ràng là rất tức giận, ông ta hung ác trợn mắt nhìn Tô Khiết, không biết lựa lời mà hét lên: “Sao cô có thể thế được chứ? Cô đã xấu thế rồi, còn không sinh con được, hơn nữa cô biết rõ Hạo Thần không thích cô, sao cô cứ quấn lấy Hạo Thần thế? Cô chỉ đơn giản muốn tiền của Hạo Thần thôi. Thứ đàn bà như cô cái gì cũng sai cả, còn có một lòng tham không đáy nữa, sao tôi có thể để Hạo Thần cưới cô, sao có thể cho cô bước vào cửa nhà họ Nguyễn được.”
“Hôm nay, hai ông bà già này cầu xin cô như thế, cô cũng không chịu buông tha Hạo Thần, không chịu buông tha cho nhà họ Nguyễn chúng tôi. Hiển nhiên là cô muốn giết chết hai ông bà già này, được thôi, hôm nay tôi cho cô toại nguyện, bây giờ tôi sẽ nhảy xuống từ chỗ này.”
Ông cụ Nguyễn đột nhiên vọt tới cửa sổ bên sân thượng, còn giả vờ bước chân, định leo lên.
Tô Khiết nhìn ông ta, không nhúc nhích, cũng không nói gì. Cô cũng không ngăn cản, cửa sổ của bệnh viện đều bị đóng kín, ngày thường sợ một vài bệnh nhân không chịu nổi đau đớn mà tự sát, thế nên căn bản không nhảy xuống được, ông cụ Nguyễn rõ ràng đang giả vờ thôi. Ông cụ Nguyễn cũng chỉ muốn dùng cách này để ép cô.
Hạ Điềm Điềm núp bên ngoài lại hoảng sợ mất mật, muốn đi ngăn cản, nhưng cô ta nghĩ đến mình đang quay video, một cảnh xuất sắc thế này, cô ta phải quay tiếp. Dù sao bây giờ ông cụ Nguyễn vẫn chưa nhảy.
“Khiết Khiết, bà xin cháu đó, xin cháu buông tha cho Hạo Thần đi. Hai ông bà già này không cần mạng cũng được, ông bà chỉ xin cháu đừng hại Hạo Thần. Những chuyện khác ông bà có thể không so đo, cháu có tham tiền của Hạo Thần nhà ông bà hay không ông bà cũng không ngại, nhưng cháu không sinh con được, là không sinh sản được đó. Nhà họ Nguyễn này không thể tuyệt hậu, Hạo Thần của ông bà không thể không có con.”
Bà cụ Nguyễn đột nhiên bật khóc, bà ta vừa khóc vừa nhìn Tô Khiết, ra vẻ quỳ xuống trước mặt Tô Khiết: “Khiết Khiết, bà xin cháu, buông tha cho Hạo Thần đi, bà quỳ xuống xin cháu.”
Tô Khiết lạnh lùng nhìn bà cụ Nguyễn, cũng không cản bà ta mà chỉ lạnh lùng nhìn, cô thấy bà cụ Nguyễn cong chân xuống, nhưng vẫn không quỳ xuống, chỉ là khóc rất đau lòng.
Chương 1157

Tô Khiết âm thầm cười nhạt, xem ra bà cụ Nguyễn này mới thật sự là cao thủ.

Bà cụ Nguyễn hiển nhiên không ngờ Tô Khiết không hề có ý định ngăn cản bà ta, càng không ngờ Tô Khiết lại “lòng dạ sắt đá” như thế. Bà cụ Nguyễn quả quyết, định quỳ xuống thật.

“Bà cụ Nguyễn à, bà đừng lạy cháu, cháu không nhận nổi.” Chỉ là, lúc này Tô Khiết đột nhiên lên tiếng, giọng nói của cô rất lạnh lùng, chẳng có chút tình cảm nào. Từ trước đến nay cô chưa từng là con người thánh thiện gì cho cam, thế nên, cô chẳng có một trái tim đồng cảm không có giới hạn cuối đâu.

Cô biết rõ lúc này bà cụ Nguyễn chỉ vì muốn ép cô nên mới diễn kịch thế thôi. Nếu là lúc trước, cô chẳng để ý, nhưng bây giờ cô để ý rồi, cô để ý những chuyện Nguyễn Hạo Thần làm vì cô, để ý đến tấm lòng của Nguyễn Hạo Thần đối với cô. Thế nên cô không thể đồng ý.

Bà cụ Nguyễn nghe Tô Khiết nói thế thì sửng sốt, lúc nhìn thấy sắc mặt của Tô Khiết, người bà ta hơi cứng lại: “Khiết Khiết, bà không ngờ cháu lại tuyệt tình, lại ác độc như thế.”

Rõ ràng bà cụ Nguyễn cũng định trở mặt, chẳng giống ban nãy chỉ nói mấy câu cầu xin nhẹ nhàng nữa.

“Bây giờ bà mới biết sao? Vốn dĩ cô ta đã đủ tàn ác, đủ âm hiểm rồi, lại còn tham lam cực điểm, cô ta chỉ muốn ép chết hai ông bà già chúng ta thôi.”

Ông cụ Nguyễn lại la lên, lúc này ông cụ Nguyễn chỉ muốn người khắp thế giới đều nghe thấy những lời này. Song, tầng này là tầng bệnh đặc biệt, không có nhiều người ở đây, mỗi căn phòng đều cách âm tốt, thế nên, dù rằng giọng nói của ông cụ Nguyễn rất to, nhưng vẫn không kêu gọi được ai.

Tô Khiết không muốn nói lí lẽ với bọn họ nữa, xoay người định rời đi. Chỉ là lúc này, chẳng hiểu sao ông cụ Nguyễn lại mở được cửa sổ, ông cụ Nguyễn sửng sốt, sau đó bước một chân lên cửa sổ, rồi la lớn: “Tô Khiết, nếu cô không đồng ý, tôi sẽ nhảy xuống, lập tức nhảy xuống. Tôi cũng muốn nhìn xem, sau khi cô ép chết tôi, Hạo Thần còn có cưới cô hay không? Có bỏ qua cho cô hay không?”

Đây là tầng tám, nếu ông cụ Nguyễn nhảy xuống thật thì chắc chắn sẽ mất mạng.

Tô Khiết dừng bước, quay người nhìn ông cụ Nguyễn. Cô cũng chẳng lo Nguyễn Hạo Thần sẽ không cưới cô, cũng không lo Nguyễn Hạo Thần sẽ tìm cô tính sổ. Nhưng cô biết, hôm nay ông cụ Nguyễn chắc chắn không từ bỏ ý định, tuy rằng cô biết ông cụ Nguyễn chỉ muốn ép cô, chứ không dám nhảy thật.

Ông cụ Nguyễn có thể lấy mạng sống của mình ra đặt cược, nhưng cô không thể. Lúc này Tô Khiết chủ yếu cũng không muốn để bọn họ tiếp tục làm thế nữa.

“Được, cháu đồng ý với ông bà, Tô Khiết cháu sẽ không gả vào nhà họ Nguyễn của ông bà.” Tô Khiết híp mắt, sau đó chậm rãi nói. Có điều, lúc nói câu này, cô cố ý nhấn mạnh hai chỗ. Tô Khiết cô! Sẽ không gả vào nhà họ Nguyễn. Nhưng cô không nói sẽ không gả cho Nguyễn Hạo Thần, cô cảm thấy mình nói thế chẳng có vấn đề gì cả.

“Khiết Khiết, cháu đồng ý thật sao?” Sắc mặt bà cụ Nguyễn mừng rỡ hẳn ra: “Khiết Khiết, cháu đừng trách ông bà tàn nhẫn, nếu không vì cháu không sinh con được, ông bà cũng sẽ không làm thế.”

“Vâng, cháu đồng ý, từ nay về sau cháu sẽ không bao giờ bước vào nhà họ Nguyễn của ông bà một bước nào.” Tô Khiết nghe bà cụ Nguyễn nói thế thì càng thấy mỉa mai hơn, lòng người ấy à, đúng là quá nực cười.

“Cô thề đi.” Nhưng mà ông cụ Nguyễn vẫn không bỏ qua, một chân vẫn đặt lên trên khung cửa sổ, tiếp tục uy hiếp Tô Khiết: “Cô lấy người thân thiết nhất, người cô để ý nhất ra thề, nếu cô đổi ý, bọn họ sẽ bị sét…”

Phút giây đó, ánh mắt Tô Khiết lạnh lùng tột cùng, cô nhìn ông cụ Nguyễn, đột nhiên nói: “Ông muốn nhảy thì nhảy đi.”

Đúng thế, cô không muốn lấy mạng sống ra làm tiền đặt cược, cô không mong vì cô mà mạng sống của ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng ông cụ Nguyễn lại nguyền rủa người thân thiết nhất của cô, người cô để ý nhất?
Chương 1158

Người thân thiết nhất của cô, người cô để ý nhất chính là hai bé con của cô, cô tuyệt đối không cho phép bất kì ai tổn thương hai bé con của mình. Thật ra cô cũng biết, ông cụ Nguyễn chỉ dọa cô thôi, không dám nhảy thật.

Sau khi Tô Khiết nói xong câu này thì xoay người rời khỏi. Bà cụ Nguyễn thấy cô sắp đi thì hơi sốt ruột, bản năng vươn tay bắt lấy Tô Khiết, chỉ là Tô Khiết lách một cái đã tránh được.

“Khiết Khiết, chuyện mà cháu vừa đồng ý với hai ông bà này…” Bà cụ Nguyễn rõ ràng không ngờ hành động của Tô Khiết lại nhanh thế nên sửng sốt, tất nhiên, bà ta vẫn không quên chuyện quan trọng nhất của hôm nay.

Tô Khiết không thề, nhưng ban nãy cô đã đồng ý, bà cụ Nguyễn sợ lúc trước cô đồng ý rồi lại đổi ý.

Nụ cười trên môi Tô Khiết càng lạnh lùng hơn, cô cũng không quay người lại nhìn bà cụ Nguyễn, cô đột nhiên không muốn nhìn mặt bọn họ nữa, lúc đó sẽ khiến cô cảm thấy giễu cợt, đau lòng, thậm chí là chán ghét.

“Yên tâm, cháu nói được làm được, Tô Khiết cháu tuyệt đối không bước vào cửa nhà họ Nguyễn của ông bà thêm một bước nào nữa.” Tô Khiết lặp lại câu nói lúc nãy, giọng điệu rõ ràng càng quyết tuyệt hơn.

Tô Khiết vẫn không nhìn bọn họ, chỉ dừng một lúc, sau đó lại nói thêm một câu: “Không chỉ cháu, mà cả con của cháu nữa.”

Cô còn định để hai bé con nhận tổ quy tông, tối hôm qua, cô suýt nữa nói cho Nguyễn Hạo Thần rồi, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình nên cân nhắc về chuyện này thêm. Hai người như thế! Cô thật sự không muốn hai bé con gặp người xấu xa và dối trá như vậy. Hơn nữa ban nãy ông cụ Nguyễn còn nguyền rủa bé con của cô, điều này cô tuyệt không tha thứ.

Tô Khiết nói xong, cũng không để ý bọn họ nữa mà rời đi. Tô Khiết rời đi từ bên trái, còn lúc này Hạ Điềm Điềm đang núp ở bên phải, thế nên Tô Khiết không nhìn thấy Hạ Điềm Điềm.

Hạ Điềm Điềm nhanh chóng cất điện thoại, nghĩ đến chuyện vừa nhìn thấy, nhất thời chưa lấy lại tinh thần. Nếu cô ta không tận mắt chứng kiến, cô ta thật sự không dám tin tưởng.

Cô ta nói ra chuyện như thế, sợ rằng chẳng ai tin cả, song rất may là, cô ta đã quay video lại rồi, lát nữa cô ta sẽ tung video lên mạng, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt.

“Cô ta nói con là sao?” Bà cụ Nguyễn nghĩ đến câu nói sau cùng trước khi Tô Khiết rời đi, mày nhíu lại, trên mặt hiện lên sự nghi ngờ. Tô Khiết nói con rốt cuộc là sao?

“Con? Con cái gì? Loại gà không biết đẻ như cô ta thì có con cái gì? Chắc chắn là cô ta cố ý nói thế thôi, nói không chừng cô ta lại đang toan tính gì ấy. Bà biết rồi đó, cô ta lòng dạ thâm trầm, giỏi toan tính, tuy hôm nay cô ta đồng ý rồi đó, nhưng chúng ta không thể khinh thường, không được để cô ta đổi ý.”

Nhưng ông cụ Nguyễn hoàn toàn không coi ra gì, ông ta chỉ lo Tô Khiết sẽ đổi ý.

“Cô ta đồng ý rồi, hẳn sẽ không đổi ý đâu, chắc cô ta sẽ giữ lời.” Bà cụ Nguyễn nhỏ giọng nói.

“Giữ lời? Cô ta chính là đứa làm gì cũng sai, lòng tham không đáy, cô ta có thể giữ lời sao? Huống chi, Hạo Thần nhà chúng ta ưu tú như thế, giàu có như thế, bà biết Hạo Thần nhà chúng ta có bao nhiêu tiền không? Nói ra chắc hù chết bà luôn, cô ta chẳng phải vẫn vơ vét Hạo Thần nhà chúng ta không chịu buông đấy sao.” Ông cụ Nguyễn hừ lạnh, trước món hời kinh người như thế, chữ tín là cái thá gì.

“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Bà cụ Nguyễn rõ ràng cũng hơi do dự.

“Tranh thủ thời gian để Hạo Thần kết hôn. Chỉ cần Hạo Thần kết hôn với người phụ nữ khác, Tô Khiết không cam tâm cũng hết cách thôi.” Cách không để lại tai họa về sau mà ông cụ Nguyễn nghĩ tới đó là để Hạo Thần nhanh chóng kết hôn với người phụ nữ khác.

“Cái cô Cổ Doanh Doanh đó cũng được, đoan trang hào phóng, dịu dàng thùy mị, tiếng tăm cũng được, sau này bà tới nhà họ Cổ quyết định chuyện này đi.”

Hiển nhiên ông cụ Nguyễn đã nghĩ xong xuôi cả rồi, ép Tô Khiết rời đi, sau đó tranh thủ thời gian để Nguyễn Hạo Thần kết hôn với những phụ nữ khác, chuyện này coi như được giải quyết xong, sau này không phải lo lắng đề phòng nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK