Bạn nhỏ Đường Minh Hạo canh góc rất chuẩn, bức ảnh rõ mặt cả Tô Khiết và Viên Quân Doanh, cùng với một góc bàn phía trước bọn họ.
Trừ bỏ những thứ này thì không còn nhìn ra thứ gì khác trong phòng, cả phông tường cũng không thấy.
Không thể không nói, Đường Minh Hạo chụp ảnh rất có trình độ, nhóc đúng là cố tình làm vậy.
Nhóc muốn thử xem, gửi một bức ảnh như này, Nguyễn Hạo Thần mất bao lâu mới tìm được đến đây?
“Mẹ nuôi, cho con mượn điện thoại mẹ một chút.” Đường Minh Hạo sau khi gửi ảnh xong, lại trưng gương mặt ngây thơ vô tội nhìn Tô Khiết.
“Hử?” Tô Khiết hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiêu, liên đưa điện thoại cho nhóc. Dù sao Đường Minh Hạo đã rất hiểu chuyện từ bé, cũng sẽ không gây họa.
Cô rất yên tâm với nhóc.
Viên Quân Doanh thấy hành động của Tô Khiết, mắt chớp chớp, xem ra quan hệ của cô ấy với oắt con này không tệ.
Thằng nhóc nói muốn mượn điện thoại, cô cũng không thèm hỏi đã đưa cho nó?
Sau khi lấy điện thoại của Tô Khiết, Đường Minh Hạo chuyển điện thoại về chế độ tắt âm, nhưng cũng không trả điện thoại lại liền cho Tô Khiết.
Dĩ nhiên, điện thoại nhóc cũng ở trạng thái tắt âm.
“Chú, chú tìm mẹ nuôi con có gì không? Có chuyện gì thì mau nói vào chính sự đi, nếu không nói thì con với mẹ về đó.” Lúc Đường Minh Hạo nói lời này, nhóc đã cầm hai cái điện thoại trong tay, và úp màn hình xuống mặt bàn.
“Có một vụ án cân mẹ nuôi con hỗ trợ.” Viên Quân Doanh nhìn Đường Minh Hạo, hơi nhướng mày. Đối phương chỉ là một đứa bé chừng năm tuổi, theo lý thuyết, anh ta không cần phải giải thích chuyện như vậy với một đứa trẻ.
Thế nhưng, chẳng biết vì sao, anh ta lại vô thức nói ra những lời này.
“Phải không? Vậy hai người nhanh thảo luận vụ án đi.” Hiến nhiên lúc này Đường Minh Hạo đã thành chủ đạo trên bàn ăn, cứ trực tiếp ra lệnh như thế.
Ừm, ra lệnh cho Viên Quân Doanh.
Viên Quân Doanh híp mắt, trước giờ làm gì có người dám ra lệnh với anh ta, mà thằng nhóc năm tuổi này lại…
“Anh Viên, xin hỏi vụ án kia là như thế nào?” Tô Khiết hỏi, trước đó Đường Lăng nói là án rất khó giải quyết, cô thật sự muốn nhìn xem cuối cùng là khó giải quyết đến mức nào?
“Là vụ án của một người mới trình lên gần đây, rất khó giải quyết nên muốn nhờ cô Đường hỗ trợ.” Viên Quân Doanh nhìn Tô Khiết, hơi cong cong khóe môi, giọng điệu hoàn toàn là kiểu giải quyết công việc chung.
May mắn thay, hôm nay anh ta đích thực là có mang án tới.
Cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo quét mắt nhìn anh ta, khóe môi giật giật, giả bộ, ông cứ tiếp tục giả bộ đi, quốc gia bôi dưỡng nhiều người chuyên phá án như vậy, tại sao không tìm? Cố tình tìm đến mẹ nhóc?
Hơn nữa, có loại án gì quan trọng đến mức đích thân anh ta phụ trách sao?
Rõ ràng là muốn đánh chủ ý lên mẹ nhóc, còn không thành thật, hạnh kiểm xấu.
Tô Khiết thấy anh ta lấy ra một tập tài liệu, liên vươn tay tiếp nhận.
Tô Khiết nhận lấy tài liệu, bắt đầu lật xem.
Nói thật, vụ án này đúng là có phân khó giải quyết, hơi phức tạp.