Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 660


“Thật không ạ? Tốt quá đi thôi!” Mỗi một người bạn nhỏ nào cũng đều thích chơi đùa, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng giống như vậy, vừa nghe nói sắp được đi chơi, không cần phải đi học thì liên rất hưng phấn.


Nhưng mà bé nhìn thấy anh trai còn đang đi về phía nhà trẻ, vội vàng gọi: “Anh ơi, hôm nay không cân phải đi học đâu, chúng ta cùng đi chơi đi.”


“Vũ Kỳ, anh trai vẫn còn có chút chuyện, ba Tịch dẫn con đi chơi trước, chờ một lát nữa lại đến đón anh trai, có được không ?” Tịch Xuyên dỗ dành người bạn nhỏ Vũ Kỳ.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Vũ Kỳ lập tức xìu xuống: “Không! Con muốn đi cùng với anh trai, anh trai không đi thì con cũng không đi đâu.”


Đường Vũ Kỳ vừa nói chuyện vừa dùng sức giãy dụa muốn tuột xuống từ trên người của Tịch Xuyên, vùng vẫy mấy lân nhưng cũng không thoát ra được, thế là liên khóc lên: “Anh, anh không cần Vũ Kỳ nữa hả? Nếu như anh không cần Vũ Kỳ nữa, vậy thì Vũ Kỳ sẽ khóc đến chết…”


Không thể không nói, uy hiếp của người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất có cá tính.


Đương nhiên là người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không chỉ là nói thôi, bé vừa mới nói ra lời uy hiếp thì thật sự khóc lớn lên.


Nước mắt của bé cũng đến rất nhanh, chỉ một lát sau trên khuôn mặt nhỏ nhắn liên tràn đầy nước mắt.


Tịch Xuyên trực tiếp nhìn đến ngây người, nếu như mà đứa bé này đi diễn kịch thì cũng không cần phải mang theo đạo cụ để phụ trợ.


Nhưng mà chuyện này lại không phải là sinh ly tử biệt, bé khóc thương tâm như vậy làm gì? Buồn đến nỗi như vậy à?


Ban đầu Đường Minh Hạo không có ý định để ý đến bé, nghĩ là bé khóc vài tiếng thì thôi, nhưng mà khi nghe thấy tiếng khóc “tê tâm liệt phế” đó của bé, cuối cùng vẫn không nhịn được. Nhóc dừng bước lại quay người nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, nhìn thấy mặt của Đường Vũ Kỳ toàn là nước mắt, âm thầm thở ra một hơi.


“Vẫn là để em ấy đi cùng với con đi.” Đường Minh Hạo lại phải khuất phục dưới tay của cô nhóc ma lanh này.


Tịch Xuyên nhíu mày, biểu cảm lại lướt qua vài phần suy tư.


“Ba yên tâm đi, con sẽ trông chừng em ấy, không có việc gì đâu.” Đường Minh Hạo nói lời này cực kỳ kiên định.


Có nhóc ở đây, tuyệt đối sẽ không để em gái xảy ra chuyện gì.


Tịch Xuyên đành phải thả Đường Vũ Kỳ xuống.


Đường Vũ Kỳ vừa mới được thả xuống đất liền vội vàng chạy về phía của anh trai mình, sau đó ôm anh trai hung hăng hôn mấy cái, làm cho một mặt nước mắt nước mũi của bé đều dính lên trên mặt của Đường Minh Hạo.


Khóe môi của Đường Minh Hạo hơi nhếch lên, nhóc cảm thấy cô nhóc này cố ý đây mà.


Khóe môi Đường Minh Hạo hơi cong lên, nhóc cảm giác cô bé cố ý.


Nhưng nhóc chỉ có thể thở dài, hoàn toàn dung túng tất cả hành động của cô bé, ai bảo cô bé là em gái của nhóc chứ.


“Đi thôi.” Đường Minh Hạo giúp Đường Vũ Kỳ lau nước mắt, sau đó nắm tay Đường Vũ Kỳ đi về phía trường học.


Vừa vào trường học, Đường Minh Hạo nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đi về phía bọn họ.


Bởi vì Tịch Xuyên đã dặn dò, Đường Minh Hạo càng đề phòng hơn, nắm tay Đường Vũ Kỳ chặt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK