“Cậu Thần, tôi qua câu lạc bộ Yêu Lan điều tra ngay đây.” Thư ký Ngô hít sâu một hơi và rời đi chẳng khác nào chạy trốn.
“Anh ba, anh rốt cuộc đang nghi ngờ gì vậy?” Thấy Nguyễn Hạo Thần vẫn kiên trì, Cậu năm Tào cảm thấy không thể hiểu được.
“Cô Tô, hôm nay là ngày đính hôn giữa cô và ngài Dụ Vỹ Luân, nhưng đến bây giờ ngài Dụ còn chưa xuất hiện. Chúng tôi vừa nhận được tin tức, đêm qua ngài Dụ cùng cô hai nhà họ Tô qua đêm ở khách sạn, Cô Tô có biết chuyện này không?” Trong đại sảnh, một phóng viên đột nhiên chạy đến trước mặt Tô Khiết, giọng nói cũng đủ lớn, đủ để cho mọi người trong đại sảnh đều nghe được.
Một câu nói của phóng viên giống như một quả bom đột nhiên nổ tung ở trong đại sảnh, nổ tới mọi người đều ngây người.
Dù sao lượng tin tức trong đó thật sự quá lớn.
Hôm nay là ngày đính hôn của cô cả nhà họ Tô và Dụ Vỹ Luân, đêm qua Dụ Vỹ Luân lại qua đêm ở khách sạn với cô hai nhà họ Tô .
Tô Khiết cũng sửng sốt, lần này là thật sự sửng sốt. Cô thật ra không ngờ được còn có chuyện như vậy.
Cô đương nhiên biết Dụ Vỹ Luân không muốn cưới cô, cũng biết quan hệ giữa Dụ Vỹ Luân và Tô Nghiên Nghiên, cô không bất ngờ khi bọn họ đi khách sạn, chỉ là bọn họ bị phóng viên bắt được, còn bị vạch trần ngay trong bữa tiệc đính hôn thì cô thật lòng không ngờ tới.
Tô Khiết đột nhiên nghĩ, có thể chuyện này cũng liên quan đến người đàn ông đêm qua hay không?
Dụ Vỹ Luân không muốn cưới cô, cô càng không muốn lấy.
Sở dĩ cô vẫn giả ngốc, giả quê mùa, thậm chí không tiếc giả xấu chính là không muốn làm đám cưới, cô không muốn gả vào những gia đình giàu có kia.
Cô muốn có tự do, cô muốn tự tay mình nắm giữ hạnh phúc của mình.
Cho nên bất kể chuyện này có liên quan đến người đàn ông kia hay không, đây đều là một cơ hội tốt đối với cô.
Trên tầng, Nguyễn Hạo Thần vẫn quan sát tất cả những điều này, thấy cô hơi ngây người, chờ đợi phản ứng của cô.
“Đêm qua, ngài Dụ và cô hai Tô ở trong khách sạn cả một đêm, sáng sớm hôm nay bị cảnh sát điều tra vụ án chặn ở khách sạn, cho nên đến bây giờ còn chưa xuất hiện. Cô Tô, cô có muốn nói gì về chuyện này không?” Mấy phóng viên khác cũng lao tới, nhanh chóng vây quanh Tô Khiết
“Nghe nói trước đây ngài Dụ và cô hai Tô đã từng có qua lại, bây giờ là tình xưa chưa đứt sao?”
“Cô Tô hẳn có biết chuyện liên quan tới ngài Dụ và cô hai Tô lúc trước chứ?” Phóng viên ném cho Tô Khiết hết câu hỏi này tới câu hỏi khác.
Tô Khiết vẫn đứng ngơ ngác, không biết có phải bị dọa tới ngu người hay không. Một lúc sau, cô mới đảo mắt nhìn về phía những phóng viên kia, đột nhiên mở miệng: “Tại sao các người lại muốn hỏi tôi?”
Phóng viên nghe được lời này của cô đều sửng sốt. Cô là nhân vật chính trong chuyện này, bây giờ lại chỉ có một mình cô ở hiện trường, chúng tôi không hỏi cô thì hỏi ai?
Đám người vây quanh khác cũng thi nhau sửng sốt.
“Nghe nói Cô Tô này vừa nát lại ngốc, hôm nay vừa thấy mới biết quả nhiên là vậy.”
“Tư duy của cô cả Tô này hình như hơi kỳ lạ!”
Trên tầng, chân mày Nguyễn Hạo Thần lặng lẽ giật mình, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô.
“Các người không nên hỏi tôi, đừng hỏi tôi, tôi không biết, tôi chẳng biết gì cả.” Chỉ là trong phút chốc, giọng nói của Tô Khiết đột nhiên cao hơn, cơ thể hình như không kiểm soát được mà run rẩy, không ngừng lắc đầu, dường như vô cùng hoảng loạn lùi về phía sau.