Khi đó ông cụ Tô cố tình che giấu, nói lên đây là chuyện xấu trong nhà.
Nguyễn Hạo Thần là người thông minh, sao lại không hiểu ý viện trưởng Lục, đôi mắt anh như chìm trong băng, cái lạnh băng ấy còn đáng sợ hơn đao kiếm, dường như có thể đóng băng xương người.
Viện trưởng Lục cảm thấy hai chân bắt đầu mềm đi, ông ta rất muốn trốn khỏi phòng làm việc, nhưng Nguyễn Hạo Thần không nói, ông cũng không dám đi.
Nhưng lúc này ông lại không dám nói thêm gì nữa, tựa hồ sợ Nguyễn Hạo Thần càng thêm kích động.
Bộ dáng Nguyễn Hạo Thần lúc này thật sự rất đáng sợ, rất khiếp người.
Hai người đều im lặng, phòng làm việc nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ nên hơi thở nặng nề của viện trưởng Lục cực kỳ rõ ràng.
“Những gì ông nói là sự thật?” Một lúc sau tâm trạng Nguyễn Hạo Thần mới dịu đi một chút, sau đó anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn viện trưởng Lục.
Viện trưởng Lục nhanh chóng gật đầu: “Ở trước mặt tổng giám đốc Nguyễn, làm sao tôi dám nói dối, hơn nữa với năng lực của tổng giám đốc Nguyễn, nếu muốn điều tra thì cũng không khó.”
Vẻ mặt viện trưởng Lục vừa căng thẳng vừa sợ hãi, hiển nhiên ông ta vẫn chưa ra khỏi nỗi khiếp sợ mà Nguyễn Hạo Thần vừa mang lại.
Nguyễn Hạo Thần biết ở trước mặt mình, dưới áp suất lạnh băng anh vừa tạo ra khi nãy, không ai có thể nói dối, trừ khi người đó đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Nhưng hiển nhiên viện trưởng Lục không phải người như vậy.
Hơn nữa viện trưởng Lục nói đúng, chuyện này nếu muốn điều tra thì không khó.
Lúc đó Tô Khiết bị thương nặng, ông cụ Tô lại cố ý che giấu, những chuyện sau đó cũng không thể tra được, chỉ có một khả năng đó là chuyện xấu trong gia đình.
Nếu là chuyện xấu trong nhà thì người nhà họ Tô chắc chắn phải biết.
Mặc dù bây giờ ông cụ Tô vẫn hôn mê không tỉnh, nhưng chắc chắn Tô Trung Dung sẽ biết, chỉ cần đi hỏi ông ta thì sẽ biết được đáp án.
Viện trưởng Lục không cần, cũng không dám nói dối chuyện này.
“Những điều ghi trong bệnh án đều do viện trưởng Lục viết phải không?” Ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thần khẽ đảo qua, anh lại nhìn tài liệu trong tay viện trưởng Lục lần nữa: “Viện trưởng Lục có muốn bổ sung thêm gì không?”
“Tổng giám đốc Nguyễn đang nói đến phương diện nào?” Viện trưởng Lục không trả lời ngay, hiển nhiên vẫn hơi do dự.
“Tôi nhìn ra được viện trưởng Lục vẫn nhớ rất rõ tình hình lúc đó, cho nên chắc hẳn ông rất rõ phương diện nào trong bệnh án này cần bổ sung chứ.” Nguyễn Hạo Thần lại khẽ cong môi, nhưng trông lại rất lạnh lùng.
“Khi ấy đúng là ông cụ Tô có nhờ tôi giấu một số thông tin.” Viện trưởng Lục thầm thở dài, như thể cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chuẩn bị nói ra sự thật.
“Thông tin gì?” Nguyễn Hạo Thần nhìn viện trưởng Lục, trên khuôn mặt lạnh lùng không có gì khác thường.
Nhưng trái tim anh lúc này đã thắt lại rõ ràng.
Thông tin có thể khiến ông Tô nghĩ cách che giấu chắc chắn không phải chuyện tốt.
Vì anh biết ông thật lòng thương Tô Khiết.
Lúc này, anh rất muốn biết đáp án, nhưng cũng sợ biết được.