Nguyễn Hạo Thần lúc này có phải là quá tàn nhẫn rồi không?
Như vậy thật sự ổn ư?
Tô Khiết tuy nghĩ như vậy, nhưng tay đã vươn ra, bưng hai ly bia lên, một ly đẩy đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần, một ly đẩy đến trước mặt Dụ Vỹ Luân.
Cậu ba Nguyễn làm như vậy là có tốt cho Dụ Vỹ Luân hay không, Tô Khiết cảm thấy vấn đề này bây giờ không quan trọng, quan trọng là bây giờ ông xã nhà cô rõ ràng là đang trút giận cho cô, cô có thể không phối hợp sao?
Đương nhiên không thể rồi?
Ừm, ừm, chính là như vậy.
Dụ Vỹ Luân dữ tợn mà trừng cô một cái, Tô Khiết không quan tâm, trực tiếp ngó lơ, nhưng đôi con ngươi của cậu ba Nguyễn lại khẽ híp lại, vợ anh là người mà Dụ Vỹ Luân có thể trừng sao?
Cho nên, tiếp theo đây mới là màn kịch chính…
Cậu ba Nguyễn bưng ly bia mà Tô Khiết đẩy tới trước mặt anh lên, lại nâng ly với Dụ Vỹ Luân, lần này cậu ba Nguyễn không nói chữ nào mà trực tiếp uống.
Cậu Thần, tôi … ” Dụ Vỹ Luân thật sự không uống được nữa, anh ta muốn câu xin Nguyễn Hạo Thần, mặc dù anh ta cũng biết Nguyễn Hạo Thần không phải loại người có thể nể tình với anh ta, nhưng bây giờ anh ta thực sự không thể uống nữa, cũng không dám uống nữa rồi.
Nguyễn Hạo Thần không có quan tâm tới anh ta, mà là lại nhìn Tô Khiết, tuy không nói chữ nào, nhưng cái ánh mắt khẽ chuyển động đó khiến cho Tô Khiết biết rõ ý của anh.
Khoé miệng Tô Khiết khẽ giựt giựt, anh đây là còn muốn uống nữa?
Nguyễn Hạo Thần thật sự quá tàn nhẫn a! Cái này chỉ e là còn tàn nhẫn hơn lấy mạng của Dụ Vỹ Luân nữa đó nhỉ?
Tô Khiết không có nói gì, vô cùng phối hợp mà đẩy thêm một ly bia qua cho Nguyễn Hạo Thần, đương nhiên, cô đồng thời cũng đẩy thêm một ly cho Dụ Vỹ Luân.
Tô Khiết rất rõ, hôm nay số bia này Dụ Vỹ Luân muốn uống cũng phải uống, không muốn uống cũng phải uống, hơn nữa Nguyễn Hạo Thần uống bao nhiêu, Dụ Vỹ Luân chắc chắn cũng phải uống bấy nhiêu, một chút cũng không thể thiếu.
Nguyễn Hạo Thần bưng ly thứ ba lên, lại nâng cốc với Dụ Vỹ Luân, sau đó lại một hơi uống cạn.
Cậu Dụ cứ tuỳ ý.” Nguyễn Hạo Thần uống xong, thì liếc nhìn Dụ Vỹ Luân một cái, cái thanh âm đó rất nhẹ, nhưng lại mang theo một sự lạnh lẽo khiến người ta không thở ra hơi. Hơn nữa, ai cũng nhìn ra Nguyễn Hạo Thần là cố ý, trong tình hình này cậu ba Nguyễn liên tiếp uống đến ba ly, ai dám tuỳ ý.
Dụ Vỹ Luân dám sao?
Đám người không biết tại sao Nguyễn Hạo Thần lại làm như vậy, lúc này ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.
Cậu ba Nguyễn thật tàn nhẫn a!!
Nguyễn Hạo Thần liên tiếp uống ba ly, Nguyễn Hạo Thần tuy nói là để anh ta tuỳ ý, nhưng anh ta lại càng cảm thấy run rẩy sợ hãi hơn nữa, anh ta không dám không uống, nhưng lại không dám uống, anh ta thật sự sợ uống hai ly bia lớn này xong sẽ xảy ra chuyện mất mặt trước đám đông mất.
Dụ Vỹ Luân do dự, đấu tranh, nhất thời không có động đậy.
Nguyễn Hạo Thần không có thúc giục anh ta, nhưng vẫn đứng tại chỗ, không có ý rời khỏi.
Đúng rồi, anh ba lần trước nói muốn thu mua vài công ty, tiến hành thế nào rồi?” Đôi con ngươi của cậu năm Tào khẽ lập loè, quay sang nhìn Nguyễn Hạo Thần đột nhiên lòi ra một câu. Lời của cậu năm Tào vừa thốt ra, đám người ở hiện trường ai nấy đều âm thầm chấn kinh, cậu ba Nguyễn muốn thu mua công ty? Thu mua công ty nào?
Đương nhiên, loại chuyện này hoàn toàn dựa vào tâm trạng của cậu ba Nguyễn, cậu ba Nguyễn muốn thu mua công ty nào, thì công ty đó đều không có lực kháng cự.