Nhưng theo như anh thì Tô Khiết cũng chỉ là rất ổn mà thôi, so với anh ba thì vẫn thua xa.
Vậy nên anh không tài nào hiểu được tại sao Tô Khiết lại li hôn với anh ba. Cũng không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lại trốn đi.
Và anh cũng không thể hiểu được tại sao anh ba đã đi tìm Tô Khiết như vậy mà cô vẫn không chịu quay về với anh?
Rốt cuộc thì Tô Khiết đang nghĩ gì vậy chứ?
Đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao? Nếu là vậy thì cô cũng hơi bị quá tay rồi.
Tịch Xuyên nghe anh ta nói thế thì liên ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Hạo Thần một cái, không nói thêm gì.
Nếu anh ba đã không nói thì dĩ nhiên anh cũng sẽ không lắm mồm.
“Em nghe nói chị ba không thích anh ba. Em cũng nghe nói chị ba đã có bạn trai từ trước rồi.” Bạn học Tiểu Thất lại chậm rãi nói thêm một câu. Lúc bạn học Tiểu Thất nói câu này, còn cố ý hạ thấp giọng một chút.
Đương nhiên, chỉ là thấp hơn một chút, cho nên mọi người ở trong phòng đều nghe rõ ràng lời này của Tiểu Thất.
Bao gồm cả Nguyễn Hạo Thần.
Cậu năm Tào ngây ra. Đây là tình huống gì? Tô Khiết sao lại không thích anh ba? Làm sao có chuyện này được chứ?
Với điều kiện của anh ba, có người phụ nữ nào mà không thích? Tô Khiết cũng đâu phải là người phụ nữ xuất sắc, vậy mà lại kén chọn như vậy?
Hơn nữa Tô Khiết đã có bạn trai rồi, chuyện này là từ khi nào?
Là trước khi cô ly hôn hay sau khi ly hôn với anh ba?
“Cậu nghe ai nói?” Lúc này Nguyễn Hạo Thần đang phiền muộn vì chuyện này đấy. Nghe thấy Tiểu Thất nói vậy, anh nhìn thẳng vào cậu ta, trong giọng nói rõ ràng là lạnh hơn mấy phân, có lẽ nên nói là tàn nhẫn hơn mới đúng.
Anh biết Tô Khiết không thích anh. Anh cũng biết chuyện của Tô Khiết và Bùi Dật Duy nhưng còn Tiểu Thất thì sao? Sao cậu ta lại biết chuyện này?
Tiểu Thất sợ ngây người trước ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần. Thật ra, mấy lời lúc nãy là do Tiểu Thất tự mình phân tích ra.
Lúc nãy cậu ta cố ý nói như vậy là muốn thử xem phân tích của mình có đúng hay không?
Bạn học Tiểu Thất không ngờ anh ba của mình lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Chỉ có điều lúc này Tiểu Thất đã hiểu rõ, phân tích của cậu ta chắc chắn là đúng rồi.
“Em nghe anh cả nói.” Tiểu Thất lặng lẽ thở dài, tim đập thình thịch. Trong lúc nguy hiểm thế này, Tiểu Thất quyết định lấy anh cả ra làm bia đỡ đạn, bởi vì chỉ có anh cả là không sợ anh ba.
Nguyễn Hạo Thần hơi chau mày, Đường Lăng nói sao?
Nói thật, anh trở vê đã mấy này nhưng cũng không nhìn thấy Đường Lăng. Nghe nói Đường Lăng có chuyện ra nước ngoài rồi.
Nguyễn Hạo Thần biết Đường Lăng không phải là người nhiều chuyện nhưng nghĩ tới Đường Lăng đối xử với Tô Khiết hơi đặc biệt…
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần hơi tối lại.
“Tiểu Thất, cậu đừng nói lung tung. Khoảng thời gian này anh cả rất bận. Tôi cũng lâu rồi không được gặp anh cả, cậu gặp anh cả lúc nào vậy?” Tịch Xuyên hiểu được suy nghĩ của Tiểu Thất nhưng anh ba vốn dĩ đã có ý kiến vê chuyện này với anh cả rồi, Tịch Xuyên không muốn khiến cho nó trở nên phức tạp hơn nữa.
CHƯƠNG 954
“Gần đây hình như anh cả gặp phải rắc rối gì đó. Không chỉ có anh cả mà chú Đường cũng gặp rắc rối, hơn nữa rắc rối lần này cũng không nhỏ. Nghe nói chú Đường không hoàn thành vụ án mà tám gia tộc lớn trấn áp. Tông trưởng Cung lại cho bác Đường thời gian nửa tháng, nếu không phá án được nữa thì vị trí tông trưởng lần này sợ là sẽ rơi vào tay nhà họ Cố rồi.” Khi cậu năm Tào nói tới việc này, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị.
“Lần này nhà họ Đường sợ là sẽ xảy ra phiền phức lớn. Nếu vụ án này không được giải quyết, nhà họ Đường có thể…”
Cậu năm Tào chưa nói hết lời nhưng mọi người đều biết ý của anh ta.
Nhất thời, tất cả mọi người đều không nói thêm câu nào, bâu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Nguyễn Hạo Thần để ly rượu trong tay xuống, đứng bật dậy đi ra ngoài.
Đương nhiên thư ky Lưu cũng theo sát không rời.
“Anh ba, anh muốn đi à? Không uống nữa sao?” Cậu năm Tào thấy Nguyễn Hạo Thần muốn đi, nhịn không được hỏi.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần không trả lời mà đi ra khỏi phòng.
“Có thể thấy tâm trạng của anh ba không tốt lắm. Đúng là không biết Tô Khiết suy nghĩ thế nào nữa? Đang yên đang lành sao lại ly hôn với anh ba? Hơn nữa tại sao cô ấy không thích anh ba chứ?” Theo ý của Cậu năm Tào, chuyện Tô Khiết không thích Nguyễn Hạo Thần là một chuyện vô cùng khó hiểu.
Đương nhiên, Cậu năm Tào nói những lời này là sau khi Nguyễn Hạo Thần đã ra khỏi phòng, cho nên anh không nghe được.
Nguyễn Hạo Thần không nghe được nhưng Tịch Xuyên nghe được, anh ta mỉm cười nói: “Chuyện tình cảm khó nói lắm.”
Tô Khiết không thích anh ba là tự do cá nhân của người ta, không tồn tại vấn đề có thể hay không thể?
“Nghe nói nhà họ Tô sắp phá sản, tình hình nhà họ Tô bây giờ rất tệ.” Cậu năm Tào đột nhiên nói một câu như vậy.
Tịch Xuyên nhìn Cậu năm Tào nhưng không nói gì? Tô thị phá sản sao? Có anh ba ở đây, sao Tô thị có thể phá sản được?
Chỉ cần chị ba nói một câu, không, cho dù chị ba không nói anh ba nhất định cũng sẽ cứu Tô thị.
Có lúc tình cảm sẽ khiến người ta làm việc nghĩa mà không chùn bước.
“Tôi cũng đi đây.” Vốn dĩ Tịch Xuyên là bị Nguyễn Hạo Thần gọi tới. Bây giờ nếu Nguyễn Hạo Thần đã đi rồi thì anh ta cũng không dự định ở lại nữa. Anh ta muốn trở về ở bên cạnh người phụ nữ của mình.
Cố gắng ở bên cạnh người phụ nữ của anh ta.
Anh ta cũng không muốn người phụ nữ của mình chạy mất giống anh ba được.
Mọi chuyện của anh ta đều rất suôn sẻ, không bao lâu nữa anh sẽ có thể cưới cô về nhà rồi.
Nghĩ đến đây, nét cười trên mặt Tịch Xuyên tươi thêm vài phân. Đó là nụ cười của sự hạnh phúc và thỏa mãn. Tuy đã trì hoãn hai năm nhưng bây giờ anh ta đã tìm vê được hạnh phúc của mình rồi.
Lần này, anh ta sẽ không bao giờ để mất cô nữa. Hơn nữa nhìn thấy chuyện của anh ba, anh ta cảm thấy mình nên kết hôn
càng sớm càng tốt.
“Các người đều đi rồi để lại một mình tôi uống rượu với Tiểu Thất sao? Các người đúng là chẳng ra sao cả.” Sắc mặt Cậu năm Tào lộ vẻ không vui: “Nếu muốn đi thì đi thôi Tiểu Thất. Chúng ta cùng đi.”
“Được rồi.” Tiểu Thất vội vàng đứng lên, dù sao anh ta cũng không uống rượu, hôm nay anh ta chỉ đến xem trò vui mà thôi.
CHƯƠNG 955
Sau khi Nguyễn Hạo Thần đi khỏi phòng VIP liền bước nhanh ra ngoài.
“Cái này vừa nhìn đã biết là photoshop rồi. Giả lắm. Đúng là tay nghề chẳng ra sao cả.”
“Tay nghề của cô giỏi thì cô thử photoshop một cái xem chơi.”
Đúng lúc này, trong một phòng VỊP khác có mấy người đang tranh cãi chuyện gì đó. Giọng nói hơi lớn, cửa lại không đóng chặt, khi đi trên hành lang bên ngoài đều có thể nghe rõ.
“Thế nào, các người bắt nạt bà đây không biết làm sao? Đừng nói là một bức ảnh, cho dù là video camera bà đây cũng có thể photoshop được.” Một người phụ nữ nói giọng hơi thô tục nhưng phần nhiều là toát lên vẻ không phục.
“Xí, chỉ bằng cô sao? Cô nên làm chuyện cần làm đi. Hơn nữa, video cũng đâu phải ảnh chụp, làm sao có thể photoshop được chứ?”
Lập tức có người phản bác, rõ ràng là không tin lời của cô ta, trong giọng nói của người đó còn mang theo vẻ mỉa mai.
“Ai nói không thể. Anh không làm được là do anh vô dụng. Năm năm trước, video trong cửa hàng của tôi chính là đã được photoshop qua, tuyệt đối nhìn không ra sơ hở nào, đủ để gạt tất cả mọi người.” Người phụ nữ kia lập tức trả lời một câu, rõ ràng giọng nói kia tăng cao thêm mấy đề-xi-ben.
Chỉ có điều, người phụ nữ kia hẳn là đã uống khá nhiều rượu, lúc nói chuyện hơi ngọng.
“Còn lừa gạt được tất cả mọi người. Tôi thấy có gạt thì cũng chỉ gạt một người mù như cô mà thôi.” Lập tức có người chế giễu cười ra tiếng, những người khác cũng học theo cười rộ lên.
Người phụ nữ kia tức giận, đạp thẳng chân lên ghế, chỉ tay về những người trong phòng nói: “Các người phải tin tôi, tôi nói cho các người biết lúc đó ngay cả cậu ba Nguyễn cũng bị gạt đấy.”
Khi người phụ nữ nói điều này, rõ ràng trong giọng nói của cô ta lộ ra vẻ khỏe khoang và đắc ý.
“Phụt, cô đang nằm mơ đấy hả? Còn lừa được cậu ba Nguyễn? Đừng nói là gạt được cậu ba, dựa vào cô thì làm gì có được mối quan hệ với cậu ba Nguyễn?” Rất rõ ràng không ai tin tưởng lời cô ta nói.
“Thực sự, những gì tôi nói là đều sự thật. Tôi không nói dối các người đâu. Lúc đó, video không phải do tôi photoshop. Nó là do một cao thủ khác chỉnh sửa. Lúc đó thuộc hạ của cậu ba Nguyễn đến cửa hàng của chúng tôi, hoàn toàn không phát hiện được sơ hở nào cả.” Giọng của người phụ nữ cao hơn một chút, vì sợ người khác không tin, cô ta phất tay vỗ bàn: “Các người nói đi, nói đi, ở thành phố A này có bao nhiêu người thông minh, giỏi giang hơn cậu ba Nguyễn chứ? Nhưng lúc đó đã video được chỉnh sửa qua, lại có thể lừa được người của cậu ba Nguyễn…”
Lúc này, giọng nói của cô ta rất lớn, cửa phòng lại không đóng chặt cho nên bên ngoài đã nghe thấy rõ ràng lời nói của cô ta.
Vừa vặn Nguyễn Hạo Thần đi đến bên ngoài cửa phòng nên nghe được rất rõ lời của cô ta nói.
Người phụ nữ trong phòng không biết cậu ba Nguyễn, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại chắc chắn một điều là người bị gạt trong
miệng cô ta chính là anh.
Năm năm trước? Video camera?
Những tin tức này khiến Nguyễn Hạo Thần nghĩ tới một khả năng.
Đột nhiên bước chân của cậu ba Nguyễn dừng lại.
Vừa vặn thư ký Ngô đến tìm Nguyễn Hạo Thần cũng nghe được. Khác với cậu ba Nguyễn, chuyện video camera lúc đó là do anh ta đi điều tra. Anh ta biết người phụ nữ kia, cho nên ngay lập tức thư ký Ngô đoán được người phụ nữ kia nói cái gì.
Ngay lập tức thư ký Ngô ngây ra, sợ hãi đến trợn mắt há miệng.
CHƯƠNG 956
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nheo mắt liếc nhìn Thư ký Ngô: “Nếu tôi đoán không lầm, người phụ nữ này hẳn là bà chủ của Yêu Lan. Đoạn video mà cô ta nói năm năm trước là là đoạn video do anh kiểm tra?”
“Chủ tịch, tôi sẽ đi điều tra ngay lập tức.” Thư ký Ngô chỉ cảm thấy trên trán toát đây mồ hôi lạnh.
“Không cần điều tra đâu.” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Anh đang lo lắng không có bằng chứng cho vụ việc năm năm trước, không ngờ chứng cứ lại được chuyển đến tay anh nhanh như vậy.
Đây đúng là trời cao đang giúp anh.
Nguyễn Hạo Thần nói không cân kiểm tra bởi vì anh biết đã năm năm trôi qua kể từ khi vụ việc kia xảy ra. Bây giờ muốn điều tra cũng không điều tra được gì.
Vì thế không cần điều tra.
Chỉ cần có bà chủ Yêu Lan này là đủ rồi.
“Anh ba, sao anh lại đứng ở đây?” Đám người Tịch Xuyên vừa đi tới, liền có chút kỳ lạ nhìn Nguyễn Hạo Thần đứng ở hành lang.
Nguyễn Hạo Thần đưa mắt nhìn cậu năm Tào, khóe môi cong lên nụ cười kỳ lạ khiến người ta sợ hãi.
Không lâu sau, một vài nhân viên cảnh sát đã xông thẳng vào phòng VỊP bắt bà chủ Yêu Lan lại.
“Các anh làm gì vậy? Làm gì vậy? Sao lại bắt tôi? Tôi đây đã phạm tội gì chứ?” Tuy bà chủ Yêu Lan hơi say nhưng vẫn còn chút lý trí, cô ta biết cách phản kháng và tự vệ khi thấy cảnh sát bắt mình.
“Đúng vậy, vừa rồi chúng tôi cũng không có làm gì, sao các anh lại bắt chúng tôi?” Những người khác cũng hoàn toàn sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Đúng, đúng, chúng tôi không làm gì cả. Chúng tôi chỉ uống rượu chứ có làm gì đâu? Các anh có nhầm lẫn gì không?” Bà chủ Diêu Lan gật đầu phụ họa.
Một nhân viên cảnh sát liếc nhìn cô ta, sau đó nghiêm mặt nói: “Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án lừa đảo năm năm trước, chúng tôi muốn đưa cô về đồn để điều tra.”
Nhất thời bà chủ Yêu Lan hoàn toàn bị dọa sợ đến tỉnh rượu, đương nhiên cuối cùng cô ta cũng bị đưa đến đồn cảnh sát.
Tất nhiên, đây không phải là vấn đề quan trọng, mà vấn đề quan trọng là chuyện tiếp theo.
Quan trọng là, tiếp theo, chuyện mà cậu ba Nguyễn muốn làm…
Bùi Dật Duy tỉnh lại, rốt cuộc cũng qua cơn nguy hiểm, lúc này Tô Khiết mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ nói tình trạng của anh đã ổn định rồi, em về trước đây.” Tô Khiết nghĩ tới mấy ngày nay cô đều ở trong phòng
bệnh của Bùi Dật Duy, không có đi thăm ông nội. Cũng không biết tình hình của ông nội lúc này sao rồi?
May mà còn có bà nội Hinh chăm sóc cho ông, nếu không cô thật sự không yên tâm.
Mặc dù ngày nào Tô Khiết cũng gọi điện cho ông cụ Tô để hỏi thăm nhưng cô biết từ trước tới nay nội Tô đều chỉ nói những chuyện tốt cho cô nghe chứ không bao giờ nhắc đến những chuyện không vui.
“Em định về à?” Vẻ mặt của Bùi Dật Duy khẽ thay đổi, rõ ràng là hơi căng thẳng, anh ta vừa nói chuyện vừa ngồi dậy.
“Anh đừng lộn xộn nữa.” Tô Khiết nhăn mày, trầm giọng ngăn cản anh ta.
Bùi Dật Duy thấy dáng vẻ không vui của cô nên ngoan ngoãn nằm xuống.
“Khiết Khiết, em đi rồi sẽ không có ai chăm sóc cho anh nữa. Em đành lòng bỏ anh một mình sao?” Bùi Dật Duy nằm trên giường tỏ vẻ đáng thương nhìn Tô Khiết.
CHƯƠNG 957
“Em phải đi chăm sóc ông nội. Anh gọi điện thoại cho người tới đây chăm sóc anh đi.” Trước đó khi Bùi Dật Duy vẫn luôn hôn mê, cô không liên lạc được với người nhà của anh ta trong khi ấy tình trạng của anh ta rất nguy hiểm cho nên cô chỉ đành ở đây.
Bây giờ Bùi Dật Duy đã tỉnh lại rồi, cũng đã qua khỏi cơn nguy hiểm, cho nên anh ta hoàn toàn có thể liên hệ với người khác đến đây để chăm sóc cho anh ta.
Bùi Dật Duy còn có một người chị cả. Cô ta có thể đến chăm sóc cho anh ta, hơn nữa anh ta cũng có thể liên hệ với người của công ty để qua đây chăm sóc cho anh.
“Khiết Khiết, ý của anh là bây giờ anh đã tỉnh lại rồi, em liên không quan tâm đến anh nữa, sau này sẽ mặc kệ anh sao?” Bùi Dật Duy nghe được lời cô nói, sắc mặt thay đổi liên tục. Anh ta nghe hiểu được ý của cô. Nhưng anh ta không tin, không tin cô sẽ đối xử với anh ta như vậy.
Tô Khiết hơi mím môi nhưng không nói gì. Nói thật, cô dự định sau khi rời đi sẽ không quay trở lại nữa.
“Khiết Khiết, là em đã hứa với anh mà. Em hứa nếu anh sống sót em sẽ gả cho anh.” Bùi Dật Duy nghĩ tới chuyện trước khi vào phòng mổ, lúc đó cô không hề từ chối, cho nên anh ta liền nghĩ cô đã đồng ý rồi.
Đương nhiên, anh ta cũng biết lúc đó anh ta lợi dụng thương thế của mình để ép cô là không tử tế, nhưng chuyện tình cảm nếu bạn quá để ý đến nguyên tắc thì có thể sẽ mất đi mãi mãi.
Vì thế anh ta không cảm thấy trước đó mình đã làm sai.
“Bùi Dật Duy, em không thể gả cho anh. Mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc từ sáu năm trước rồi, cho nên hai chúng ta là không thể nào đâu.”
Tô Khiết biết có thể cô nói những lời này vào lúc này là rất tàn nhãn nhưng cô không thể để cho Bùi Dật Duy hiểu lầm.
Ngày hôm nay của sáu năm sau có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Cô đã từng kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, còn có hai đứa con. Hơn nữa hai đứa con đều là con của Nguyễn Hạo Thần. Tô Khiết vừa nghĩ tới hai đứa bé là con của Nguyễn Hạo Thần thì cô luôn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Giờ đây, những chuyện của Nguyễn Hạo Thần đã đủ khiến cô tổn thương. Cô cảm thấy mình không còn đủ tinh thần và sức lực để giải quyết những chuyện khác nữa. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
Lúc cậu ba Nguyễn điên cuồng lên anh đúng là sẽ liều mạng. Có lúc cô cảm thấy cách làm của cậu ba Nguyễn có hơi “phát rồ.”
Đương nhiên, Tô Khiết không biết cậu ba Dường “phát rồ” trong lòng cô lại đang lên kế hoạch cho một việc quan trọng, một việc quan trọng để đối phó với cô.
“Khiết Khiết, rõ ràng em biết anh thực sự yêu em, mà em rõ ràng vẫn còn yêu anh…” Bùi Dật Duy nhìn cô, dáng vẻ căng thẳng, cũng có vẻ không tin. Anh biết cô vẫn còn yêu anh, trước đó lúc anh bị thương rõ ràng là cô đã rất lo lắng cho anh.
Anh nằm viện, cô đã ở bên cạnh anh hai ngày hai đêm. Trong hai ngày hai đêm này, cô đều không nghỉ ngơi thậm chí còn
không rời khỏi anh nửa bước, ngay cả ăn cơm cũng là gọi ở bên ngoài mang đến.
Nếu cô không yêu anh thì sao có thể làm như vậy?
Hơn nữa, anh rất hiểu cô. Những chuyện mà cô đã quyết định chắc chắn sẽ không thay đổi. Anh biết trước đây cô từng yêu anh rất sâu đậm.
Anh cảm thấy nếu lúc đầu cô đã xác định là anh thì nhất định sẽ không thay đổi, chắc chắn cô vẫn còn yêu anh.
Tuy đã xa cách sáu năm nhưng anh vẫn tin cô còn yêu mình.
“Không, em không còn yêu anh nữa.” Đôi mắt Tô Khiết lóe lên, vội ngắt lời của anh.