Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 1069
“Người nhà họ Hạ, Hạ Bình Viễn, cháu trai của Hạ Chuẩn.” Lão tứ nhếch môi, khuôn mặt toan tính nhìn rất khủng bố.
“Anh tư đây là muốn đổ chuyện này lên đầu Hạ Chuẩn, chủ ý này được à, tên Hạ Chuẩn em đã không vừa mắt từ lâu, bình thường giả bộ mình là người thanh cao nhất, né tránh em, nên dạy cho ông ta một bài học từ lâu rồi.”
Bây giờ vẻ mặt của mấy người đàn ông nhà họ Cố rất đắc ý!
“Ây, chọn ông ta thật là không thể tốt hơn, ông ta luôn giữ thái độ trung lập, không đứng bên phía chúng ta, nhưng cũng không có ý giúp Đường Vân Thành rõ ràng, hành động này của lão tứ rất tốt.” Cố Chính Tuần cười khẽ gật đầu.
“Cố Nam, bây giờ con đi đi, theo lời chú tư mà làm.” Lúc Cố Chính Tuần nhìn Cố Nam, vẻ mặt lập tức biến thành nghiêm khắc, đôi mắt lạnh lùng: “Mấy chuyện lần này con đều làm không tốt, làm cho ba rất thất vọng, nếu lại xảy ra sai lầm, ba nhất định không bỏ qua cho con.”
“Con biết rồi ba.” Cố Nam cúi đầu, người cứng đờ, thái độ cung kính, trong lòng sợ hãi. Ba cô ta nói không bỏ qua cho cô ta, chắc chắn sẽ phạt cô ta rất nặng.
Tô Khiết bên kia gọi điện thoại cho Đường Lăng.
“Alo, Khiết Khiết, tình hình bây giờ sao rồi?” Điện thoại vừa thông, tiếng của Đường Lăng liền truyền tới.
Tô Khiết kể nhanh đại khái tình huống một lần, nói kế hoạch của mình cho anh nghe.
“Khụ, em đây là để anh dùng mỹ nam kế?” Đường Lăng sửng sốt, khóe miệng giật giật, cô bé kia đúng là cách gì cũng nghĩ ra.
“Ngọt ngào dụ dỗ vài câu là được rồi, lại không cần anh hiến thân hay gì.” Tô Khiết nghe tiếng anh giật mình, không kiềm được cười lên.
“Ngọt ngào dụ dỗ cô ta? Quá khó à, so với nhiệm vụ gì khác đều khó hơn.” Nghĩ đến Cố Nam, mặt Đường Lăng nhăn lại, anh thật không có ấn tượng tốt gì với cô gái kia, kêu anh ngọt ngào dụ dỗ cô ta, giống như muốn giết anh vậy.
Không, việc này so với giết anh còn ác hơn, càng khốc liệt hơn!
“Anh không muốn ngọt ngào dụ dỗ cô ấy cũng được, dù sao anh tận lực giữ chân cô ấy là được, kéo càng nhiều thời gian càng tốt.” Tô Khiết cũng biết nhiệm vụ này đối với Đường Lăng rất miễn cưỡng.
“Anh biết, yên tâm đi, anh sẽ nghĩ cách, cam đoan tranh thủ đủ thời gian cho em.” Đường Lăng tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng sự việc quan trọng, dù hy sinh lớn hơn nữa anh cũng phải làm.
“Vậy là được rồi, dựa vào anh đó.” Tô Khiết thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.
“Đúng rồi, anh không có đón hai bé về.” Đường Lăng rất nhanh nói thêm một câu, lúc nói câu này, giọng anh có chút trầm.
“Chuyện gì vậy?” Tô Khiết giật mình, mắt híp lại, lần này Đường Lăng cố ý đi đón hai bé về, mấy hôm trước lúc gọi điện cho bé Hạo cô đã nói chuyện này với bé Hạo rồi, bé Hạo rõ ràng cũng đồng ý.
Cho nên Đường Lăng đi đón, hai bé chắc chắn phải về chứ.
“Em đừng vội, hai đứa bé chắn chắc không có chuyện gì đâu, là một người tên là Nhạc Hồng Linh dẫn chúng ra ngoài đi du lịch, em gọi điện thoại liên hệ với người đó, hỏi thăm tình hình đi.” Đường Lăng biết rõ ràng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Đường Bách Khiêm, nhưng anh không có nhiều lời.
“Được rồi, em liên lạc với chị Hồng Linh.” Mặt Tô Khiết lo lắng, dù cô biết hai đứa bé ở cùng chị Hồng Linh không có việc gì, nhưng chuyện này quá trùng hợp, chỉ sợ…
Tô Khiết nhanh chóng gọi Nhạc Hồng Linh, bên kia rất nhanh nghe máy : “Khiết Khiết, em cuối cùng cũng nhớ gọi điện thoại bọn chị.”
Lúc Nhạc Hồng Linh nói lời này, vừa nói vừa cười, Tô Khiết thở phào, trái tim lo lắng cũng bĩnh tĩnh lại.
“Chị Hồng Linh, mọi người bây giờ ở đâu?” Tô Khiết trực tiếp hỏi.
Chương 1070
“Bọn chị ở nước D, phong cảnh ở đây rất đẹp, chỗ chơi vui cũng rất nhiều, hai đứa bé chơi rất vui, em có đến không?” Bây giờ Nhạc Hồng Linh có lẽ đang ở bên ngoài, Tô Khiết có thể nghe được tiếng gió, tiếng nước, còn có tíếng nô đùa.
“Chị Hồng Linh sao lại đột nhiên muốn đi ra ngoài chơi vậy, còn đi chỗ xa như vậy?” Tô Khiết híp mắt, có một số việc, trong lòng cô đã có suy đoán, nhưng cô vẫn cần đáp án chính xác.
“Đường Bách Khiêm nói gần nhất chị không có nhiệm vụ gì, mỗi ngày hai đứa bé ở nhà cũng chán, cho nên đề nghị chị mang hai đứa bé đi chơi vài ngày, chỗ này cũng là Đường Bách Khiêm chọn, em không cần nói, chỗ này thật là tốt.” Nhạc Hồng Linh cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì cô căn bản không biết chuyện Đường Lăng đi đón hai đứa bé, cho nên không hoài nghi gì.
Tô Khiết nheo mắt, xem ra, đàn anh là cố ý đưa hai đứa bé đi.
Đàn anh chắc là đã biết Đường Lăng muốn đi tìm hai đứa bé mới cố ý làm như vậy …
“Chị Hồng Linh, mọi người còn chơi mấy ngày?” Tô Khiết chớp mắt, sau đó giả bộ như hỏi vẩn vơ.
“Còn chơi hai ba ngày nữa.” Nhạc Hồng Linh bởi vì không biết chuyện, nên trả lời rất tự nhiên.
“Vậy chờ mọi người chơi xong, chị Hồng Linh trực tiếp đưa hai đứa bé về thành phố A đi, em ở thành phố A chờ mọi người.” Tô Khiết là người trọng tình cũ, cho nên, cô không muốn làm lớn chuyện, dù biết những chuyện Đường Bách Khiêm làm, cô cũng không chỉ trích gì, nhưng, cô sợ cuối cùng Đường Bách Khiêm sẽ lấy hai đứa bé uy hiếp cô.
Cho nên, cô phải đón hai đứa bé về.
Hai ngày này, cô phải tra án, tra án khiến bản thân còn nguy hiểm, bây giờ đưa hai đứa bé về, cô không có thời gian chăm sóc.
Cô cũng không yên tâm, người nhà họ Cố bây giờ vẫn nhìn chằm chằm, cô sợ lúc này hai đứa bé về sẽ có nguy hiểm.
Cho nên chờ bọn nhỏ ở nước D chơi ba ngày rồi mới về là tốt nhất.
“Được, hai đứa bé biết sẽ vui lắm.” Nhạc Hồng Linh ngẩn người, lập tức phấn khởi nói.
“Tình hình bên em như thế nào? Hai đứa bé có thể về sao? Còn thân phận của chúng?” Nhưng, Nhạc Hồng Linh nhớ tới vài chuyện, những cái khác đều dễ, thân phận của hai đứa bé là quan trọng nhất.
“Yên tâm đi, không có vấn đề gì, cha ruột của hai đứa bé là Nguyễn Hạo Thần.” Tô Khiết cũng không giấu diếm Nhạc Hồng Linh, hơn nữa Đường Bách Khiêm đã biết từ lâu, Đường Bách Khiêm chắc là cũng đã biết cô biết chuyện này rồi.
“Mẹ nó, thiệt hay giả vậy? Vậy cũng được sao? Này quá trùng hợp đi.” Nhạc Hồng Linh kinh sợ, không kiềm được mắng ra tiếng, đương nhiên giọng Nhạc Hồng Linh đích lúc này không chỉ kinh ngạc, mà còn vui sướng.
“Vậy ý của em là muốn tái hôn lại với Nguyễn Hạo Thần?” Nhạc Hồng Linh lại hỏi tiếp một câu, nếu Tô Khiết đón hai đứa bé về, khẳng định là muốn cho hai đứa bé thân phận chân chính.
Như vậy cách tốt là tái hôn Khiết Khiết với Nguyễn Hạo Thần.
“Vì hai đứa bé, có lẽ đi.” Mắt Tô Khiết chớp vài cái, sau đó từ từ nói, tiếng rất nhỏ, còn có chút mơ hồ.
“Ây ây ây, nói rõ ràng đi, cuối cùng là vì hai đứa bé? Hay là vì chính em? Hay là vì yêu cậu ba nhà họ Dạ đây? Còn lấy hai đứa bé làm cớ? Cái này bọn nhỏ chúng không gánh đâu.” Bây giờ Nhạc Hồng Linh vui vẻ, không nhịn được trêu ghẹo Tô Khiết.
Cái này bọn nhỏ không gánh đâu.” Bây giờ Nhạc Hồng Linh vui vẻ, không nhịn được trêu ghẹo Tô Khiết.
Tô Khiết: “…”
Chương 1071

“Thế nào? Bị chị nói trúng tâm tư đi? Chị còn không hiểu em sao? Dù em tìm được cha ruột của hai đứa bé, nhưng theo tính cách của em, sẽ cho hai đứa bé nhận cha của chúng, nhưng sẽ không thể vì hai đứa bé mà miễn cưỡng bản thân kết hôn với người đàn ông kia, bây giờ ly hôn rất nhiều, ai quy định ba mẹ của đứa nhỏ phải ở cùng nhau, có đôi khi miễn cưỡng ở cùng nhau, cũng không phải chuyện tốt cho đứa nhỏ, chị nghĩ em hiểu đạo lý này hơn chị?” Nhạc Hồng Linh cười thâm ý.

Cô ta biết Nguyễn Hạo Thần có sức hút, quả nhiên không ngoài suy đoán của cô ta, xem ra, Khiết Khiết nhà cô yêu rồi!

Tô Khiết nhíu mày, là như vậy sao?

“Em nói chuyện với hai đứa bé một chút.” Không biết vì sao trong lòng Tô Khiết đột nhiên có cảm giác kì lạ, trong nhất thời cũng không biết như thế nào, lúc nói chuyện bị mắc nghẹn.

“Ai nha, Khiết Khiết nhanh mồm nhanh miệng của chúng ta sao lại nói lắp?” Nhạc Hồng Linh trực tiếp cười to: “Em đừng lấy hai đứa bé để đánh trống lảng, thành thật nói đi, em yêu cậu ba nhà họ Dạ người ta từ lúc nào, muốn chiếm thành của mình?”

“Em, em không có…” Tô Khiết theo bản năng phản lại một câu, nhưng lúc này lại nói lắp, hơn nữa tiếng cũng trầm hơn một chút.

Cái gì mà chiếm Nguyễn Hạo Thần thành của mình chứ, cô chưa từng nghĩ như vậy?

“Ai chà, em nói lắp, nói cũng nói không rõ, em kích động à? Hay là khẩn trương?” Nhạc Hồng Linh cười lớn tiếng.

Khóe môi Tô Khiết nhếch lên, không thèm nói nữa, bởi vì cô phát hiện bây giờ cô nói gì cũng sai, khẳng định là vì hôm qua thức cả đêm, bây giờ đầu óc không nhanh nhạy.

“Được rồi, được rồi, không đùa em, chị vui thay cho em, hai đứa bé đang chơi đu quay, em đợi một lát, lát nữa chị để chúng nghe điện thoại.” Nhạc Hồng Linh thấy cô không thèm nói, liền không nói gì thêm nữa.

“Cô Cố bảo tôi đến báo với cô Đường, cô ấy đang chờ cô Đường, cô Đường nhanh đi qua.” Đúng lúc này, tiếng của một vệ sĩ từ bên ngoài truyền vào.

“Chị Hồng Linh, bên em có chuyện gấp hai ngày này có lẽ em không thể liên lạc với chị, hai đứa bé liền nhờ chị Hồng Linh chăm sóc.” Mắt Tô Khiết trầm xuống, cô biết kế tiếp, cô có một trận đánh ác liệt phải đánh.

“Rồi, em yên tâm đi, chị sẽ tâm sóc tốt hai đứa bé.” Nhạc Hồng Linh cũng không hỏi nhiều, có chút quy tắc, cô ta hiểu.

Tô Khiết cúp điện thoại, ra khỏi phòng, nhìn vệ sĩ kia đúng là người đi theo Cố Nam ngày hôm qua.

“Đi thôi.” Tô Khiết cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi ra ngoài.

Xe vẫn do Đường Vân Thành phái tới, trên xe trừ tài xế, lúc này còn có hai vệ sĩ, vừa nhìn hai vệ sĩ này thì liền biết là tỉ mỉ chọn ra, như vậy Đường Vân Thành cũng hiểu được lúc này đây sẽ không thuận lợi giống lần đầu tiên.

Sau khi Nhạc Hồng Linh cúp điên thoại của Tô Khiết, cũng không có nghĩ nhiều, tìm kiếm bóng dáng của hai đứa nhỏ, khóe môi không kiềm được mà cười lên, hai đứa bé có lẽ rất nhanh là có thể nhìn thấy cha ruột của mình rồi, đến lúc đó một nhà bọn họ ở cùng một chỗ, khẳng định rất hạnh phúc.

Cô ta hy vọng hai đứa bé vui vẻ hạnh phúc.

“Mẹ lớn tuổi như vậy rồi, con dẫn mẹ tới đây chơi, thích hợp sao?” Đúng lúc này, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi chậm rãi bước tới, khuôn mặt bà có sự bình an của năm tháng, lạnh nhạt, nhưng trong lạnh nhạt lại ẩn giấu vài thứ, từng cử chỉ hành động đều nhẹ nhàng, thanh nhã, rồi lại thẩm thấu ung dung đẹp đẽ quý giá từ trong ra ngoài.

“Mẹ, mẹ không già chút nào, không tin mẹ hỏi chú Lôi Hạ.” Mộng Nhược Đình tươi cười, cô ta khó khăn lắm mới lừa được mẹ ra ngoài chơi, đương nhiên phải chơi cho đã, chơi cho vui.

Cô ta cảm thấy bĩnh thường mẹ quá trầm lắng.
Chương 1072

“Đúng vậy, không già, rất đẹp, vẫn rất đẹp.” Lôi Hạ nhìn bà ta, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cháy bỏng, bà ta vẫn đẹp như vậy.

Nhạc Hồng Linh dời mắt, nhìn họ một cái, cô chú ý là vì nghe tiếng cô gái kia gọi chú Lôi Hạ.

Nhạc Hồng Linh gặp qua Lôi Hạ trên báo tin tức, cho nên bây giờ liếc mắt một cái liền nhận ra Lôi Hạ, nói vậy đây là người nhà của ông Lôi Hạ?

Nhạc Hồng Linh nhìn sang người phụ nữ trung niên kia, mắt chớp chớp, có thể làm người phụ nữ của Lôi Hạ thật đúng là không phải bình thường.

Quý bà này tuy đã hơn năm mươi tuổi , nhưng Nhạc Hồng Linh mới nhìn, liền bị kinh ngạc, năm mươi hơn tuổi vẫn đẹp, mà làm cho cô ta ngạc nhiên chính là khí chất của quý bà này.

Nhạc Hồng Linh nhịn không được nhìn thêm vài lần, cứ như vậy, liền bị ông Lôi Hạ phát hiện, ông Lôi Hạ nhìn thẳng lại đây, vừa nguy hiểm lại mang ý cảnh cáo rõ ràng.

Nhạc Hồng Linh cười cười với ông, sau đó dời mắt đi.

Đúng lúc này, hai đứa bé chơi xong, Nhạc Hồng Linh liền nhanh chóng chạy qua, đón hai đứa bé.

“Cảm giác thế nào? Chơi vui không?” Nhạc Hồng Linh ôm lấy bé Kỳ, hôn lên mặt cô bé.

“Dạ, chơi vui.” Đường Vũ Kỳ chơi rất vui vẻ.

“Con có thể chơi tàu lượn siêu tốc không?” Nhưng bạn nhỏ Đường Minh Hạo chưa chơi tận hứng, cậu cảm thấy trò này quá ngây thơ.

“Không được, con còn nhỏ, nguy hiểm.” Nhạc Hồng Linh lắc đầu, không đồng ý.

“Con không sợ.” Đường Minh Hạo cảm thấy trò đó căn bản không có gì đáng sợ.

“Vấn đề không phải con có sợ không, mà là con quá nhỏ , chưa lớn, tàu lượn siêu tốc phản lực quá lớn, sợ là sẽ làm con bị thương, nếu mẹ con ở đây, nhất định cũng không cho con chơi.” Nhạc Hồng Linh kiên nhẫn giải thích cho cậu bé, cô ta cũng biết Đường Minh Hạo không sợ, nhưng cơ thể trẻ con chưa phất triển hoàn toàn, cổ của các bé rất yếu, lúc chơi tàu lượn siêu tốc, đầu chịu lực tác động sẽ lắc phải lắc trái, động mạch cổ và cơ vùng cổ dễ bị xé rách.

“Được rồi, con biết rồi.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo từ trước đến nay hiểu chuyện nhất, cũng ngoan nhất.

“Con chơi với em thôi.” Nếu không thể chơi trò cậu thích, vậy cậu liền chơi cùng em gái.

“Thật ngoan.” Nhạc Hồng Linh nở nụ cười, thừa dịp Đường Minh Hạo nhất thời chưa chuẩn bị, nhanh chóng hôn một cái lên mặt cậu.

Lúc này, Mộng Thu Quỳnh đứng không xa nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, mắt trợn lên, khuôn mặt không dám tin và kinh ngạc, trong lúc nhất thời đứng lại, người cũng đơ ra.

Này, điều này sao có thể!

“Mẹ, sao mẹ không đi? Mẹ muốn chơi đu quay sao?” Mộng Nhược Đình thấy bà ta dừng lại, nhìn vòng xoay tận trời cách đó không xa, nhỏ tiếng cười nói: “Tuy là có chút ngây thơ, nhưng mẹ thích là tốt rồi, đi, con chơi với mẹ.”

Nhưng mà, Mộng Thu Quỳnh lại đứng yên, hơn nữa không có phản ứng gì, mắt vẫn trừng to nhìn Đường Minh Hạo, sự kinh ngạc càng rõ hơn.

“Làm sao vậy? Nhìn cái gì đâu?” Lôi Hạ phát hiện khác thường của bà ta, theo ánh mắt của bà ta nhìn qua, cũng không phát hiện cái gì khác thường, không khỏi thầm thấy kỳ lạ.

Theo góc độ của mắt bà ta nhìn, bà ta bây giờ hẳn là đang nhìn cậu bé cách đó không xa, cậu bé đó có gì đặc biệt sao?

Rât đẹp trai, cũng rất đáng yêu, nhưng phản ứng của bà ta không lớn đến vậy đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK