Lâm Bối nhìn thấy Đường Lăng vươn tay tới, trong lòng kinh hoảng, phản ứng bản năng chính là nhanh chóng lui lại, né ra.
Theo lý mà nói, trong tình hình bình thường, Đường Lăng muốn bắt lấy một người, thì người đó tuyệt đối là không thể né tránh được.
Nhưng, lần này, Lâm Bối vậy mà lại né được, hơn nữa còn né đi rất dễ dàng nữa.
Bản thân Lâm Bối có chút không dám tin, nhất thời có chút sững sờ.
Tay của Đường Lăng đã vươn tới, Lâm Bối nhanh chóng xoay một vòng, né đi tay của Đường Lăng.
Cô xoay như vậy, băng quấn càng lỏng ra.
Cô càng nhúc nhích, thì mớ băng quấn đó càng lỏng ra, động tác của cô càng nhanh, thì mớ băng quấn đó càng lỏng ra nhanh hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì không cần Đường Lăng cởi, mớ băng quấn của cô cũng sẽ hoàn toàn tuột khỏi.
Cho nên, Đường Lăng đây là cố ý đúng chứ? Đường Lăng cố ý để cô tự nhúc nhích, còn cố ý khiến cho cô xoay vòng.
Lâm Bối ý thức ra điểm này, chỉ hận đến thầm nghiến răng.
Đường Lăng thật đúng là quá quá bỉ ổi!
Nhưng mà, cô còn có thể làm sao nữa? Không lẽ nhìn thấy Đường Lăng muốn bắt lấy cô, cô liền đứng yên đó để cho Đường Lăng bắt?
Lâm Bối đang nghĩ, Đường Lăng lại sáp đến, tay của Đường Lăng lại vươn đến cô lần nữa.
Lâm Bối thầm thở ra một hơi, cô thầm nghĩ, đợi Đường Lăng sáp đến rồi, cô dứt khoác xông tới, cắn chết anh là xong.
Nhưng, lần này Đường Lăng lại không tiến gần quá, đến cách cô 1 mét hơn thì ngừng lại rồi.
Đôi con ngươi Lâm Bối lập loè, Đường Lăng lại muốn làm gì đây?
Thực ra Đường Lăng bây giờ không cần làm gì cả, cô đã hoàn toàn bị lộ rồi.
Đường Lăng cũng có thể xác định người đêm đó là cô rồi.
Tuy nói đêm đó anh đã bị người ta hạ thuốc, nhưng nếu đêm đó anh đã muốn cô thì đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với cô, đương nhiên sẽ lấy cô.
Đường Lăng nhìn cô, nhìn đôi con ngươi đang nhìn chăm chăm vào anh kia, khoé môi anh khẽ mím lại.
Cô là một người phụ nữ thông minh, lúc này cô không nhúc nhích, không làm loạn, không ồn ào.
Bộ dạng của cô lúc này hận anh đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bộ dạng bất lực đó trông vẫn khá đáng yêu.
Ừm, cậu cả Đường rất có thiên phú tìm đường chết!!
“Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ?” Đường Lăng làm như vậy chính là muốn vén đi sự nguỵ trang của cô, chính là vì muốn cô thừa nhận người phụ nữ đêm đó chính là cô.
“Tôi với anh có gì để mà nói? Anh buông tay ra.” Nhưng rất rõ ràng, Lâm Bối vẫn không chịu thừa nhận, cô rất rõ, chuyện này nếu như cô thừa nhận thì thân phận của cô sẽ bị lộ.
Mẹ của cô cải trang cô thành nam đưa về Vương thất, một khi cô bị người ta phát hiện là con gái, mẹ của cô chỉ có một con đường chết, cô không thể khiến mẹ có nguy hiểm.
Mấy năm nay, mẹ của cô sống không được tốt, có thể nói là làm gì cũng khó khăn.