“Nhưng chắc chắn cô ấy không ngờ Thạch đuổi kịp Dụ Vỹ Phàm nhanh như thế. Đương nhiên chắc chắn cô ấy sẽ không nghĩ đến, anh tư biến thái đã lắp thiết bị theo dõi trong phạm vi mười dặm quanh khách sạn.”
Cậu năm Tào không ngừng cong môi: “Khách sạn Hoàn Vũ nằm vùng ngoại thành, lúc này chắc không có xe đi ngang qua, cô ấy đi xuống từ trên xe của Dụ Vỹ Phàm, nếu không bắt được xe khác, chắc chắn sẽ còn trốn ở gân đây, đến lúc đó chúng ta có thể bắt được.”
Cửa thang máy mở ra, cậu năm Tào không kịp chờ đợi đi vào, nhanh chóng ấn xuống tầng 22.
Anh tư và anh ba đều ở tầng hai mươi hai, một người là 2201, một người là 2202, ban công hai phòng đều như sắp nối liên với nhau, đương nhiên cũng là thiết kế biến thái của anh tư.
Nguyễn Hạo Thần biết mật mã phòng của cậu tư Tịch, đến cửa phòng, anh nhập chính xác mật khẩu, cửa khoá mở ra, anh đẩy thẳng đi vào.
Nguyễn Hạo Thần không hê chậm trễ, bắt đâu xem xét camera.
Theo tin tức của Thạch, xác định vị trí và thời gian, bắt ầâu xem xét camera theo dõi.
Trong camera, xe của Dụ Vỹ Phàm ra khỏi khách sạn, dừng lại ở chỗ rẽ đầu tiên, cửa xe mở ra.
Một cây dù đen lập tức xuất hiện, sau đó có người xuống xe, nhìn theo góc camera, người nọ hoàn toàn bị dù đen che mất, ngay cả chân cũng không nhìn thấy.
“Người phụ nữ này thật là gian xảo, chẳng lẽ cô ấy biết có camera.” Khoé môi cậu năm Tào hơi co rút: “Không đúng, nếu cô ấy biết có thiết bị theo dõi chắc chắn sẽ không xuống xe ngay chỗ này? Đây là cô ấy trời sinh đã cẩn thận? Hay là có tật giật mình? Nhưng chỗ cô ấy xuống xe trống không, ngay cả chỗ trốn cũng không có, cô ấy không sợ lúc đó bị chúng ta nhìn thấy sao?”
Nguyễn Hạo Thần híp mắt, cô chọn mới ra khỏi khách sạn đã xuống xe, khi đó chắc chắn là an toàn nhất, vì những người bị lựu đạn doạ sợ vẫn chưa phản ứng kịp, mà bên phía anh cũng không kịp đuổi theo.
Nhưng xung quanh trống trải như thế rất dễ bị lộ, nửa đêm trời quang xài dù càng hút mắt hơn.
Cô rất thông minh, chắc chắn sẽ không phạm lỗi như vậy!
Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm vào video, không chớp mắt.
Anh nhìn thấy “dù đen” nhanh chóng di chuyển ra giữa đường, tốc độ rất nhanh, không hề thua một người đàn ông bình thường.
“Cô ấy muốn làm gì?” Cậu năm Tào nhíu mày, mắt trợn to.
Sau đó chỉ thấy người trong camera nhanh chóng phóng qua con lươn, trở mình tới đối diện.
Con lươn ở đường này rất cao, người bình thường chắc chắn không thể phóng qua dễ dàng như vậy, dù trong tay cô vừa vặn che khuất cả người, không hề để lộ một chút nào.
“Bản lĩnh này đúng là lợi hại, chuyên gia tâm lý học tội phạm lại có thể lợi hại như thế à?! Thật không đơn giản!” Cậu năm Tào sợ đến ngây người, thật là đỉnh quá, còn đỉnh hơn cả anh ta nữa.
Nguyễn Hạo Thần nhớ tới cảnh cô nhảy vào phòng anh năm năm trước, lâu 22, cô cứ như thế nhảy vào phòng anh từ phòng của thằng tư!!
Không chỉ cần can đảm, còn cần sự gan dạ và kỹ thuật nữa.
Phải, cô luôn không đơn giản, hơn nữa còn là rất không đơn giản.
Trong camera, cô vẫn che dù đi xuyên qua đường lớn, sau đó đi vào một trạm xăng dầu ở ven đường.
Cô đi thẳng vào siêu thị nhỏ trong trạm xăng đầu.
Góc độ của camera không quay tới trong siêu thị, nhưng cả trạm xăng dầu cũng chỉ có một lối ra.