Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu cô Tô đã kiên quyết muốn báo cảnh sát thì chúng tôi cũng đành phải báo thôi.” Chị Lưu thấy Tô Khiết kiên quyết như vậy cũng không nói thêm gì nữa, đành cầm điện thoại lên báo cảnh sát.
Gọi điện xong, chị Lưu có chút bất an nhìn về phía Tô Khiết, lại thấy cô đang cầm di động nghịch.
Tô Khiết cầm di động, soạn một tin nhắn, nhanh chóng gửi đi.
Cũng không lâu lắm, Tô Khiết liền nhận được một tin nhắn, sau khi đọc nội dung, cô ngẩn người, không nhịn được bật cười.
Cái này lợi hại đấy!
Những người khác thấy dáng vẻ của Tô Khiết lúc này đều lấy làm lạ, những người kêu Tô Khiết trộm đồ lúc trước đến giờ đều không dám lên tiếng.
Nhưng Cổ Doanh Doanh thì cho rằng Tô Khiết không biết trong túi xách của mình có vòng ngọc nên mới trấn định như vậy, mới kiên trì báo cảnh sát.
Chờ đến lúc cảnh sát tới, Tô Khiết e là không còn chỗ mà khóc.
Cổ Doanh Doanh nghĩ vậy, khóe môi không nhịn được tràn ra một nụ cười khẩy.
Quản lý nghe chuyện cũng chạy tới hỏi thăm tình huống.
Chị Lưu kể rõ tình hình cho quản lý nghe, anh ta nhíu mày.
“Cô Tô, hay là cô đến phòng làm việc của tôi, chuyện này chúng ta xử lý riêng.” Quản lý muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, dù sao bọn họ cũng làm ăn, làm lớn chuyện cũng không tốt.
“Không cần, tôi ở đây chờ.” Tô Khiết cự tuyệt, thái độ vô cùng kiên định.
Quản lý thấy cô cự tuyệt cũng không tiện nói gì nữa. Có điều anh ta không rời khỏi đây, xảy ra chuyện như vậy, anh ta đương nhiên không thể không quan tâm.
Tốc độ của cảnh sát cũng khá nhanh, chỉ nửa tiếng đã tới nơi.
Người xung quanh thấy cảnh sát tới, tất cả đều tránh ra, đã hơn nửa tiếng mà không ai bỏ đi, trái lại còn tụ tập đông hơn.
Nhiều chuyện là bản tính của con người.
“Là mấy người báo cảnh sát?” Một người cảnh sát chừng bốn mươi tuổi bước vào cửa hàng, cặp mắt nhanh chóng đảo qua mọi người, giọng nói đầy nghiêm khắc. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Một người cảnh sát tầm hai mươi tuổi đi theo sau ông ta.
Cổ Doanh Doanh thấy cảnh sát tới liền không kìm được sự hưng phấn trong lòng, tốt quá, sắp náo nhiệt rồi.
Vừa nãy cô ta vẫn luôn chú ý đến Tô Khiết, cô ta chưa phát hiện ra chiếc vòng ở trong túi mình, cho nên hiện giờ cái vòng ngọc kia nhất định vẫn nằm trong túi Tô Khiết!
Tô Khiết không để cho nhân viên lục soát, kiên trì muốn báo cảnh sát, cảnh sát tới, để xem Tô Khiết cự tuyệt thế nào.
“Đúng vậy, là tôi báo cảnh sát.” Chị Lưu đáp lời, vẻ mặt có chút căng thẳng.
“Mất thứ gì vậy?” Cảnh sát đương nhiên phải làm rõ tình hình nên hỏi thẳng.
“Mất một cái vòng ngọc trị giá hơn 60 tỷ.” Lúc chị Lưu nói lời này, đôi mắt không kìm được nhìn về phía Tô Khiết, mặc dù không nói rõ nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
“Tình hình lúc đó thế nào?” Vị cảnh sát cũng liếc nhìn Tô Khiết, thấy cô đang nghiêm túc chơi di động, lông mày ông ta hơi nhíu lại.
Ông ta làm cảnh sát nhiều năm, đã gặp vô số kẻ trộm, đây là lần đầu tiên thấy một kẻ trộm điềm tĩnh, tựa như không có chuyện gì xảy ra như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK