“Tốt lắm.” Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền tới, âm thanh thô khàn mà lạnh lùng cứng rắn, nghe không giống giọng nói bình thường, hẳn là dùng máy biến âm.
“Vậy chừng nào thì anh trả lại đồ cho tôi?” Viện trưởng Lục muốn khống chế cho tay bớt run, nhưng không sao làm được, lúc này, hô hấp ông trở nên dồn dập, còn mang theo vẻ sợ hãi.
“Yên tâm đi, sẽ trả cho ông.” Âm thanh bên kia lạnh lẽo không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
“Chừng nào thì anh trả cho tôi? Điều anh muốn tôi đã làm hết rồi, anh phải tuân thủ lời hứa chứ!” Hiển nhiên viện trưởng Lục không quá tin tưởng đối phương, hay nói chính xác là sợ hãi đối phương.
Viện trưởng Lục xuất ngoại hơn mười này, vốn là tới nước R để học tập giao lưu, ai ngờ tới nơi lại bị người ta bắt cóc. Những người đó nhốt ông vào trong một căn phòng vuông, bốn phía hoàn toàn bị niêm phong, không có cửa sổ, thậm chí ông còn không biết cửa ra vào ở đâu.
Trong phòng sáng chưng đến chói mắt, ông không nhìn rõ thứ gì, không phân biệt được cả phương hướng.
Ba ngày trước, bọn họ chỉ nhốt ông trong căn phòng đó, ông không tìm thấy người, cũng không ra được.
Nhưng mà mỗi khi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thì bên cạnh ông đột nhiên xuất hiện một người. Không biết người đó làm gì đối với ông, tóm lại, ông rất mệt, rất mệt, nhưng không ngủ được.
Cứ như vậy ba này ba đêm, trong khoảng thời gian đó, ông không ngủ, cũng không ăn cơm, chỉ có người cung cấp cho ông một chút nước.
Đến ngày thứ tư, có người tới hỏi ông, người kia lại đứng ngược sáng, cho nên không thấy rõ lắm.
Vấn đề mà người kia hỏi ông cũng không hiểu, rất kỳ quái.
Nhưng mà bọn họ nói cho ông biết, nhất định phải dựa theo đáp án của bọn họ mà trả lời, chẳng những nội dung không được sai, ngay cả giọng điệu, vẻ mặt, phản ứng cũng phải làm theo yêu cầu của bọn họ, không được làm sai.
Nếu sai, ông sẽ không thể đi ngủ, cũng không thể ăn cơm.
Ở đó hơn mười ngày, bọn họ không ngừng bắt ông lặp lại câu trả lời cho đủ loại vấn đề, đương nhiên vấn đề đó đề xoay quanh việc cô Tô bị thương.
Lúc đầu, ông không rõ bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, cho tới sau mười mấy ngày, hoặc là cuối cùng thì ông cũng đạt được yêu cầu của bọn họ thì mới được ra khỏi phòng.
Một người đeo mặt nạ xuất hiện trước mặt ông, trong tay người đó cầm một phần tài liệu, phần tài liệu đó ghi chép rất kỹ càng mọi việc mà ông làm những năm này để có được địa vị, sự giàu có như ngày hôm nay, và vài bí mật không thể công khai.
Nếu những bí mật đó bị công khai, ông sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Người đó dùng phần tài liệu để uy hiếp ông, ông không thể không khuất phục, huống chi ông cũng được trải nghiệm thủ đoạn tra tấn không phải là người của bọn họ, hiểu rõ bọn họ kinh khủng thế nào, cho nên không thể không đồng ý.
Chuyện mà bọn họ muốn làm chính là lừa gạt Nguyễn Hạo Thần.
Nếu như không có mười mấy ngày chịu đựng đó, nhất định ông không thể gạt được Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng mà, người bắt ông lại có thể cân nhắc tới tất cả vấn đề, bao gồm những câu mà Nguyễn Hạo Thần sẽ hỏi, thậm chí biết làm sao kích thích được Nguyễn Hạo Thần, khiến cho Nguyễn Hạo Thần xúc động.
Tất cả đều được thiết kế hoàn hảo đến không chê vào đâu được.
Với cả tất cả vấn đề, người kia đều hỏi lại ông nhiều lần như vậy, dùng áp lực mạnh để khiến ông không còn chút sơ hở nào mới thôi.
Người kia nhất định nắm rõ Nguyễn Hạo Thần trong lòng bàn tay, vừa rồi tất cả các vấn đề mà Nguyễn Hạo Thần hỏi, trước đó người kia đều nhắc tới.