Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1125

“Nguyễn Hạo Thần, anh làm vậy có vui gì không?” Tô Khiết vươn tay, ngăn lại ngực của anh, không cho anh tới gần.

“Hả?” Nguyễn Hạo Thần hơi ngây ra, lông mày khẽ nhướng lên, không biết là thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu.

“Anh tới làm gì?” Tô Khiết nhìn anh, lén lút la lên một hơi, trong âm thanh mơ hồ còn có thêm vài phần tức giận.

“Em nói xem?” cơ thể của Nguyễn Hạo Thần tiếp tục đè vào cô, mặc dù Tô Khiết dùng sức ngăn cản anh, nhưng mà khoảng cách của anh và cô vẫn là càng ngày càng gần, cô cuối cùng vẫn là đánh không lại anh.

Môi của anh cũng không ngừng kề sát cô, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, gần đến nỗi cô có thể hít thở được hơi thở của anh.

Gần chút nữa, liền thật sự có thể hôn lên môi của cô.

Tô Khiết rất nhanh mà vươn tay, chặn anh lại.

Anh cười cười, hôn một cái vào lòng bàn tay cô, thì thầm: “Nhớ anh chưa?”

“Em nhớ anh là gì?” Tô Khiết hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, cô nhớ anh làm gì, có bị điên không?

“Thật sự không nhớ?” môi của Nguyễn Hạo Thần dán vào lòng bàn tay của cô, cọ cọ, cọ đến nỗi cô có chút ngứa.

Tô Khiết theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng mà vừa nghĩ đến tay cô nếu như rụt lại, anh liền trực tiếp hôn lên môi của cô, cho nên Tô Khiết lại tiếp tục dùng sức đẩy anh, trong lòng của cô đột nhiên có hơi buồn bực: “Không phải anh nói không thích tới sao? Không phải anh nói ai thích thì người đó tới sao không?”

Nguyễn Hạo Thần hơi giật mình, côn mắt của anh khẽ dao động, khóe miệng lập tức chậm rãi giương lên, nghe ý này của cô, nghe giọng điệu này của cô, cô là hy vọng anh tới.

“Đường Lăng nói với em hả?” Nguyễn Hạo Thần cảm thấy việc này cần phải nói rõ với cô: “Đường Lăng nói với anh, tìm được em gái của anh ta rồi, buổi tối tổ chức tiệc cho em gái của anh ta, hơn nữa còn nói phải tuyển bạn trai giúp em gái của anh ta, cho nên, anh mới nói anh không tới, ai thích thì người đó tới.”

“Ừ, em chính là người em gái mà Đường Lăng nói.” Tô Khiết nhìn anh, nhướng lông mày lên.

“Nhưng mà Đường Lăng không có nói với anh, anh không biết là em, em hy vọng anh đi tham gia tiệc chọn người yêu của người phụ nữ khác hả? Anh không có hứng thú với người phụ nữ khác.” Lời này của Nguyễn Hạo Thần xem như là giải thích khá rõ rang rồi.

“Phải không? Nghe nói cậu ba Nguyễn gần đây đối với cô Cổ là tình yêu duy nhất? Tặng hoa cho cô Cổ, hẹn cô Cổ ăn cơm, xem phim, phát triển rất nhanh mà.” Đây đều là những lời lúc trước Cổ Doanh Doanh ở trong đại sảnh đã từng nói.

Lúc ấy, Tô Khiết không nói gì, cũng không có bất kì phản ứng gì, nhưng mà rất rõ ràng cô đều đã nghe thấy, hơn nữa còn nhớ vô cùng rõ.

“Có ý gì? Cái gì cô Cổ?” Nguyễn Hạo Thần trực tiếp ngu luôn, lời này của cô anh là thật sự nghe không có hiểu.

“Nghe nói cậu ba Nguyễn và cô Cổ đã bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi, đều bàn chuyện cưới hỏi rồi, cậu ba Nguyễn sẽ không phải là không biết chứ?” Tô Khiết hơi bĩu môi, vốn lấy sự thông minh của cô, đã sớm đoán được những lời mà Cổ Doanh Doanh nói chính là nói dối, nhưng mà giờ phút này cô lại vẫn là nói ra việc này.

“Có cô Cổ chó má gì, anh thật không biết là chuyện gì xảy ra, người mà anh muốn bàn chuyện cưới hỏi chỉ có em, người mà anh muốn cưới cũng chỉ có em, đời này chỉ có mình em.” Nguyễn Hạo Thần tới gần tai của cô, chậm rãi nói nhỏ từng chữ một, âm thanh không cao, nhưng mà lại làm cho người ta không thể nghi ngờ.
Chương 1126
Lúc anh nói chuyện, lại đè lên cô lần nữa, tay ngăn ở giữa của Tô Khiết, trực tiếp bị anh đè ở giữa môi của hai người.
“Cô Cổ người ta chính là đã nói, cậu ba Nguyễn đã tặng rất nhiều hoa cho cô, còn mời cô ăn cơm, xem phim…” Tô Khiết cũng không biết mình giờ phút này là bị làm sao, đột nhiên lại trở nên già mồm.
“Sao? Ghen rồi?” Nguyễn Hạo Thần hơi ngẩng đầu lên, kéo ra chút khoảng cách với cô, đôi mắt của anh thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào mắt của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, rất rõ ràng mà giương lên một chút ý cười.
Biểu hiện này của người phụ nữ của anh là đang ghen đúng không?
Tô Khiết hơi ngây người, cô ghen? Cô vừa nãy là đang ghen? Cho nên mới nói những lời như thế, biến thành già mồm như thế?
Cô ghen? Cảm giác này thật đáng sợ! Thật là kì lạ!
“Yên tâm, đời này anh chỉ sẽ cưới em, chỉ sẽ muốn em…” Nguyễn Hạo Thần giờ phút này trong lòng có chút gọi là vui vẻ, có chút gọi là sung sướng, đương nhiên, anh cũng không quên mượn cơ hội này tỏ rõ tấm lòng của mình, khi nói chuyện, anh đã kéo tay của cô ra, cúi đầu, rất nhanh mà ép lên môi của cô.
“Ai nha, thật không ngờ cậu ba Nguyễn lại si tình như thế.” Chỉ là, vào lúc này, ở cách họ không xa đột nhiên vang lên một luồng âm thanh, giờ phút này sự châm biếm trong âm thanh đó bất kì ai đều có thể nghe ra.
Tô Khiết nghe thấy tiếng động, rất nhanh mà nhìn qua, lúc nhìn thấy Liễu Ảnh đứng cách không xa, Tô Khiết sửng sốt, Liễu Ảnh như thế nào sẽ ở đây?
Cô cũng là tới tham gia buổi tiệc tối hôm nay ?
Lúc trước người ở trong đại sảnh quả thực là quá nhiều, cô thật sự không có nhìn thấy Liễu Ảnh.
Tô Khiết nhìn thấy Liễu Ảnh lúc nhìn Nguyễn Hạo Thần dáng vẻ cực kì tức giận, mắt của cô rất nhanh mà dao động một chút, tình huống này…
“Lời ngon tiếng ngọt này của cậu ba Nguyễn thật là dễ nghe, không biết đã lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ rồi?” Liễu Ảnh giờ phút này càng tăng thêm vài phần trào phúng, đôi mắt xoay qua nhìn Tô Khiết: “Cô Đường đừng có bị lừa, lời của loại đàn ông này không thể tin.”
Lúc Liễu Ảnh đi qua, liền vừa vặn nghe thấy một câu cuối cùng của Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần nói đời này chỉ sẽ cưới cô Đường, chỉ sẽ muốn cô Đường, như vậy anh xem Khiết là cái gì?
Thằng khốn này, thằng cặn bã này.
Nguyễn Hạo Thần nhìn Liễu Ảnh một cái, sau đó lại nhìn về phía Tô Khiết, đợi Tô Khiết giải thích.
Việc này chỉ có Tô Khiết có thể giải thích rõ ràng.
Tô Khiết tự nhiên hiểu được ý của Nguyễn Hạo Thần, khóe môi của cô hơi giương lên, cố ý giả bộ là không hiểu, không có giải thích.
Cô muốn xem thử nếu cô không giải thích, Nguyễn Hạo Thần sẽ thế nào?
Đột nhiên cô muốn chơi đùa chút.
“Ừm, cô nói đúng, tôi cũng cảm thấy lời của loại đàn ông này không thể tin.” Tô Khiết chẳng những không có giải thích, ngược lại còn hùa theo lời của Liễu Ảnh chêm thêm một câu.
Con ngươi của Nguyễn Hạo Thần híp lại, hung hăng trừng mắt liếc Tô Khiết một cái, người phụ nữ này rõ ràng chính là cố ý.
“Cô Đường quả nhiên là người thông minh, tôi nói với cô, anh ta chính là một thằng khốn, một tên lừa gạt, một thằng cặn bã, cô ngàn vạn lần đừng có mắc lừa anh ta.” Liễu Ảnh nghe thấy lời này của Tô Khiết, con mắt sáng lên, cảm thấy việc này có hi vọng.
“Ai nha, thì ra anh là người như vậy, anh cách xa tôi một chút.” Tô Khiết cố ý đẩy Nguyễn Hạo Thần, trong lòng thầm muốn cười, nhưng mà vẫn cố ý giả bộ thành vẻ mặt ghét bỏ.
Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn trầm xuống, đôi mắt của anh hung hăng trừng Tô Khiết, khóe môi khẽ nhúc nhích, vừa muốn mở miệng.

“Đúng rồi, cô nói với tôi chút, anh ta khốn nạn như thế nào, gạt người khác như thế nào?” Tô Khiết lại lần nữa mở miệng, cắt ngang lời Nguyễn Hạo Thần vừa muốn nói.

Nguyễn Hạo Thần giờ phút này có chút muốn trực tiếp bóp chết Tô Khiết, anh khốn nạn? Anh gạt người? Cô còn thật dám nói?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra cô không rõ sao?

“Cô Đường, thật ra anh ta đã kết hôn rồi, anh ta đã có vợ rồi.” Liễu Ảnh khe khẽ nói một câu, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói ra sự thật, cô ta cảm thấy cô ta chẳng những nên vì Khiết Khiết nói ra câu này, càng cần phải nghĩ cách cứu vớt Cô Đường này.

“Cậu ba Nguyễn, sao anh có thể như vậy, anh cũng đã kết hôn rồi, sao còn đến quấy rầy tôi, anh đồ cặn bã này, tên lừa đảo, thằng khốn…” Tô Khiết nhịn cười, nhìn Nguyễn Hạo Thần, cố ý khoa trương mà hô lên.

“Đã ly hôn rồi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại theo ý của cô ý trả lời lại một câu.

Liễu Ảnh nghe thấy lời này của Nguyễn Hạo Thần, hai mắt trợn tròn, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần kinh ngạc, nhất thời lửa giận trong mắt càng không ngừng đích bốc lên: “Nguyễn Hạo Thần, đồ khốn nạn, thằng cặn bã, anh vậy mà ly hôn với Khiết Khiết rồi, anh đã không thể trân trọng mà yêu cô, vậy tại sao muốn cưới cô, tại sao muốn hại cô.”

Liễu Ảnh giờ phút này hoàn toàn nổi giận, âm thanh rõ ràng đã nâng cao vài phần, ngực không ngừng phập phồng : “Nguyễn Hạo Thần, đồ xấu xa, anh thấy Cô Đường xinh đẹp một tí, liền ly hôn với Khiết Khiết, Nguyễn Hạo Thần, anh còn có lương tâm không?”

“Cô ấy còn hơn cả đẹp một chút, là đẹp cực kì, năng lực cũng mạnh, ưu điểm rất nhiều?” Nguyễn Hạo Thần thấy Tô Khiết vẫn không muốn giải thích như cũ, cũng liền hùa theo lời của Liễu Ảnh bồi thêm một câu.

“Anh có ý gì? Anh có ý gì, Nguyễn Hạo Thần anh có ý gì hả? Ý của anh là Khiết Khiết không có ưu điểm phải không?” Liễu Ảnh nghe thấy lời này của anh, càng là tức đến nổi khùng luôn.

“Ồ, vậy không bằng cô nói thử xem cô ấy có ưu điểm gì.” Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Khiết một cái, khẽ nhếch môi cười mỉm, đã muốn chơi, vậy chơi cùng nhau đi!!

“Khiết Khiết cô ấy, cô ấy cũng có rất nhiều ưu điểm, cô ấy, cô ấy, cô ấy…” Liễu Ảnh cô ấy nửa ngày, nhưng lại không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, nghẹn đến nỗi mặt cũng có chút đỏ, sau đó mới gấp giọng nói: “Khiết Khiết bắt ếch cực kì giỏi, Khiết Khiết trèo cây cũng giỏi vô cùng.”

“Khụ.” Tô Khiết nghe thấy lời của Liễu Ảnh, trong lúc nhất thời suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, Liễu Ảnh suy nghĩ nửa ngày, chỉ nhớ đến mấy cái này?

Chị hai à, chị xác định đây là ưu điểm sao?

Nhưng mà, lúc cô và Liễu Ảnh ở bên nhau, hai người đều còn nhỏ, mỗi ngày quả thực đều là làm mấy chuyện như vậy.

“Ồ, thì ra cô ấy còn có nhiều ưu điểm như vậy, tôi còn thật sự là không biết.” Nguyễn Hạo Thần hơi ngây ra một chút, lúc nhìn Tô Khiết lần nữa, trong đôi mắt rõ ràng đã nhiều thêm vài phần ý cười đầy hàm súc thâm sâu.

Liễu Ảnh nhìn nụ cười trên mặt của Nguyễn Hạo Thần, cho rằng anh là đang cười nhạo.

“Nguyễn Hạo Thần, đồ cặn bã, hôm nay nếu như tôi không trút giận thay Khiết Khiết, tôi sẽ không phải là Liễu Ảnh.”

Lúc Liễu Ảnh nói chuyện, cái tay vẫn luôn giấu ở đằng sau đột nhiên duỗi ra, trong tay vậy mà là một chai rượu.
Chương 1128
Cô ta nắm bình rượu đột nhiên xông tới chỗ Nguyễn Hạo Thần, dáng vẻ đó rất rõ ràng là muốn đập đầu của Nguyễn Hạo Thần.
Tư Đồ Không đứng cách đó không xa con ngươi rất nhanh mà dao động một chút, sắc mặt khẽ biến, theo bản năng liền muốn xông qua, người phụ nữ này làm việc thật đúng là xúc động, anh ta vốn cho rằng cô ta là nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đẹp trai, mới đi theo ra đây, không ngờ rằng, cô thế nhưng muốn đập đầu Nguyễn Hạo Thần?
Lá gan của cô ta thật là lớn.
“Tiểu Ảnh Nhi, tôi là Khiết Khiết, tôi là Khiết Khiết nè, cô đừng kích động.” nhưng mà, Tô Khiết đã rất nhanh mà chặn trước mặt Liễu Ảnh, ngăn cản cô lại.
Tô Khiết vốn chính là muốn đùa một chút, không ngờ là Liễu Ảnh sẽ kích động như vậy, trong lúc nhất thời liền sợ ngây người.
“Sao? Không chơi tiếp nữa hả?” Nguyễn Hạo Thần nhìn lướt qua bình rượu trong tay Liễu Ảnh, sau đó nhìn về phía Tô Khiết, có hơi tức giận, lại có chút bất đắc dĩ.
“Cô, cô nói cái gì? Cô, cô là Khiết Khiết? Cô thật sự là Khiết Khiết?” Liễu Ảnh liền sửng sốt, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Tô Khiết, vẻ mặt khó có thể tin được.
Làm sao có thể? Cô không phải là cô chủ của nhà họ Đường sao không? Làm sao lại là Khiết Khiết chứ?
Không phải? Khiết Khiết sao đã trở thành xinh đẹp như vậy rồi?!
Tư Đồ Không hơi nhíu mày, vẻ mặt hiện lên vài phần bừng tỉnh, thì ra Đường Thúy Nhi chính là Tô Khiết, chính là người phụ nữ của Nguyễn Hạo Thần.
Chẳng qua là, người phụ nữ của anh ta có quan hệ gì với Tô Khiết? Thế nhưng lại vì Tô Khiết mà muốn đi đập đầu Nguyễn Hạo Thần?
Anh ta ở cùng với người phụ nữ này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy cô ta như vậy, lúc cô ta và anh ta ở cùng nhau vĩnh viễn đều là dáng vẻ khúm núm, nhẫn nhục chịu đựng, chưa bao giờ phô trương tùy tiện như vậy.
Trong lòng Tư Đồ Không có chút ghen tỵ.
“Tiểu Ảnh Nhi, tôi thật sự là Khiết Khiết, xin lỗi nha, hồi nãy không có giải thích với cậu, nhưng mà, thân phận của tôi, cậu phải tạm thời thay tôi giữ bí mật.” Tô Khiết liên tục giải thích, cô thật không ngờ tính cách của con bé này lại biến thành mạnh mẽ như vậy, cô nhớ tính tình trước kia của Liễu Ảnh rất tốt.
“Khiết Khiết, thật sự là cậu? Thật là cậu hả.” Liễu Ảnh nghe âm thanh lúc này của Tô Khiết, lại nghe thấy xưng hô quen thuộc kia, rốt cục tin rằng người trước mắt thật sự là Tô Khiết.
“Khiết Khiết, hóa ra cậu lại đẹp như vậy, đẹp như vậy, quá tốt rồi, thật sự là quá tốt.” Liễu Ảnh sờ mặt của Tô Khiết, có chút hoảng hốt, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy vui sướng.
Hóa ra Khiết Khiết nhà cô ta lại đẹp như vậy.
Cậu ba Nguyễn nhìn thấy có người sờ mặt của vợ anh, cảm thấy không bằng lòng, rất nhanh vươn tay, kéo Tô Khiết lại.
“Vừa nãy hai người kẻ xướng người họa, mắng rất là đã nghiền?” Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Khiết, trong con mắt đó rõ ràng mang theo vài phần nguy hiểm.
Nghiễm nhiên là một điệu bộ muốn tính sổ rõ ràng.
“Khụ.” Liễu Ảnh lấy lại tinh thần, nhớ tới những lời cô ta mắng cậu ba Nguyễn hồi nãy, trong lúc nhất thời sắc mặt khẽ biến.
Nghe ý của cậu ba Nguyễn là muốn tính sổ với các cô?
“Cái kia, nghe nói gần đây rối loạn trí nhớ nhất là phổ biến.” Liễu Ảnh ánh mắt đảo qua đảo lại, sau đó thốt ra một câu như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK