Bây giờ đang gọi điện thoại, ông cụ giả vờ cũng rất giỏi, còn Nguyễn Hạo Thần lại đang ở trên xe, hơi ôn, thế nên anh cũng chẳng nhận ra được bất kỳ thứ gì lạ thường cả.
Đến bây giờ Nguyễn Hạo Thần mới thâm thở phào một hơi, anh rất hiểu Tô Khiết, Tô Khiết là một người rất biết giữ lời hứa, bởi thế nếu không nắm được cổ phần của Nguyễn Thị thì chắc chắn cô ấy sẽ không ly hôn với anh đâu.
Có thể là vì anh cả nghĩ rồi.
“Hôm nay vợ cháu về nhà à?” Nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa thả lỏng hẳn, anh lại hỏi dò thêm một câu.
Nguyễn Hạo Thần biết thật ra Tô Khiết luôn trông ngóng được ly hôn bất kỳ lúc nào, bao giờ cũng nghĩ đến hiệp ước của bọn họ, bởi thế, có thể cô ấy sẽ nhân lúc anh đi công tác mà về nhà làm chút việc liên quan đến cổ phân.
Đương nhiên sở dĩ Nguyễn Hạo Thần hỏi như thế, cũng là vì anh không gọi điện cho Tô Khiết được, anh không liên lạc được với cô ấy được nên hết sức lo lắng.
Theo lý mà nói, bây giờ thành phố A còn chưa đến chín giờ, cô ấy cũng sẽ không đi ngủ sớm như vậy đâu, điện thoại cũng sẽ không khóa máy sớm như thế.
“Có đến.” Ông cụ Nguyễn biết rõ nói dối cũng không thể nói dối hoàn toàn, trong sự giả dối phải thêm vài phần thật mới dễ dàng khiến cho người khác tin tưởng, thật thật giả giả, hư hư thực thực mới khiến cho anh không phân biệt rõ ràng được.
Bởi thế, ông cụ Nguyễn không phủ nhận chuyện Tô Khiết đã đến Nguyễn Thị, huống hồ chi hôm nay nhà họ Cố đã xảy ra nhiều chuyện như thế, ông không nói thì với năng lực của Nguyễn Hạo Thần, anh cũng sẽ điều tra ra mà thôi.
“Sau đó thì sao?” Nguyễn Hạo Thần chợt cảm thấy bất an, để cho anh đoán trúng rồi, cô ấy thật sự nhân lúc anh đi công tác mà trở vê nhà.
Tốc độ của cô nhanh thật, không bỏ lỡ giây phút nào, cô ấy thật sự muốn ly hôn với anh đến thế hay sao?
Bây giờ trong lòng Nguyễn Hạo Thần lại thêm vài phần ai oán, cô ấy ghê gớm thật.
Nguyễn Hạo Thần cảm thấy cô ấy đúng là cái đồ ăn cháo đá bát, anh nuôi cô lâu như thế mà cô vẫn chưa chịu thân thiết với anh.
“Hôm nay bà nội của cháu gọi con bé đến, nhà họ Cố tổ chức buổi lễ nên bà nội gọi con bé đi cùng, hôm nay nhà họ Cố xảy ra nhiều chuyện lắm, sau khi trở vê cháu hỏi nói đi, mới từ nhà họ Cố trở vê không bao lâu thì nó đã đi rồi, bà nội cháu nói nói đi gấp lắm, chắc hẳn là có chuyện gấp gì đó, tài xế đến đón nó đấy. Sau đó tài xế bảo nó lên thẳng công ty.” Những lời ông cụ Nguyễn nói vào lúc này đều là thật cả, nhưng ông vẫn giấu giếm vài điêu, những thứ ông giấu đều là những thứ quan trọng nhất.
Ông cụ Nguyễn ngập ngừng một lúc rồi cố ý bổ sung thêm vài câu: “Đúng rồi, cháu không có ở công ty mà con bé lên công ty làm gì thế? Nó chỉ là một đứa con gái thôi, lại không phải là người trong công ty, tùy tiện lên công ty có ra gì không? Cháu không quản người phụ nữ của mình à, cháu nói xem nó chẳng hiểu cái gì hết mà lên công ty làm gì? Nó…”
Lúc ông cụ nói những lời này, trong giọng nói còn cố ý để lộ ra vẻ bất mãn, bởi vì những lời ông cụ đang nói đều không phải là giả nên chẳng chột da chút nào, mà ngược lại còn nói một cách hùng hồn nữa kìa.
Bây giờ Nguyễn Hạo Thần không thích nghe người khác chỉ trích vợ của mình, đến ông cụ Nguyễn cũng không được, vừa nghe thấy ông cụ tỏ vẻ bất mãn với Tô Khiết, đôi mắt anh đã tối sâm xuống, anh bèn cúp máy ngay.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần cúp máy, ông cụ Nguyễn lập tức hít sâu một hơi, khi nãy nguy hiểm thật.