“Con trở về hỏi ông nội của con đi.” ông cụ Đường không giấu giếm chút nào, ông hoàn toàn không phải là cố ý chia rẽ quan hệ ông cháu của họ, nhưng mà nếu như Nguyễn Hạo Thần muốn ở bên cạnh Khiết Khiết, chuyện của hai cụ nhà họ Nguyễn nhất định phải giải quyết.
Ông không thể để cho Khiết Khiết chịu bất kì sự bắt nạt nào, cũng tuyệt đối không thể làm cho Khiết Khiết chịu một chút tủi thân.
Nguyễn Hạo Thần thật ra đã đoán được chuyện có liên quan đến ông cụ Nguyễn, bây giờ nhận được đáp án xác thực, sắc mặt của anh rõ ràng là trầm xuống.
“Ông nội Đường yên tâm, chuyện này con nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.” Nguyễn Hạo Thần là người thông minh, anh đương nhiên biết ông cụ Đường đang lo lắng chuyện gì, cho nên chuyện này anh nhất định phải giải quyết ổn thỏa.
Dưới loại tình hình này, dù có nói dễ nghe hơn nữa cũng không có tác dụng gì, quan trọng là phải làm như thế nào, cho nên Nguyễn Hạo Thần không nói thêm gì nữa.
“Anh về trước đây.” Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Khiết cười, cười đầy dịu dàng, nhìn không ra được bất kì sự bất thường gì, cũng không nhìn ra được một chút dáng vẻ tức giận.
Ông cụ Đường trực tiếp đuổi anh đi, anh hoàn toàn không giận ông cụ Đường, anh chỉ tự giận chính mình, giận mình không giải quyết ổn thỏa tất cả mọi chuyện sớm chút, giận chính mình lại làm cho Khiết Khiết chịu uất ức.
“Vâng, đi đường cẩn thận.” Tô Khiết chậm rãi gật gầu, cô trước giờ luôn thông minh, lại quan sát tinh tế, tự nhiên hiểu được là có chuyện gì xảy ra, ông cụ Đường đã trực tiếp đuổi người, lần này chuyện mà ông cụ Nguyễn đã làm sợ là rất quá đáng.
“Ông, ông là vì chuyện hôm trước mà giận ạ?” sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi, bà cụ Đường mới lấy lại tinh thần, bà quay qua nhìn ông cụ Đường, trên mặt hiển nhiên là có vài phần nghi ngờ.
Hôm trước thái độ của ông cụ Nguyễn với ông cụ Đường khiến cho bà có hơi tức giận, nhưng mà cũng không có nghiêm trọng lắm, vốn dĩ bà đã biết ông bà cụ nhà họ Nguyễn là người như thế nào, cho nên ông bà cụ nhà họ Nguyễn đã làm ra chuyện như thế cũng là bình thường.
Tiếng hừ lạnh lúc nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần là cố ý , cũng không giận cái gì nữa.
Chuyện đó bà cũng không tức giận, phản ứng này của ông già nhà bà bình thường sao?
“Có phải là sau đó lại có chuyện gì xảy ra không?” đôi mắt của bà cụ Đường nhanh chóng lóe lên, bà hiểu rõ chồng của bà, cho nên cũng không khó để đoán ra.
“Được rồi, không có chuyện gì, Vân Thành đã không sao rồi, đây là chuyện vui vẻ nhất, chúng ta chuẩn bị kĩ lưỡng một chút, đón gió tẩy trần cho Vân Thành.” ông cụ Đường không nói nhiều nữa, những lời ngày hôm đó của ông cụ Nguyễn, ông nghe cũng tức, ông chắc chắn không thể nói với bà.
Bà cụ Đường khẽ mím môi lại, nghĩ nghĩ, cuối cùng thì không hỏi gì cả, mà là liền bật cười: “Ông nói đúng, Vân Thành không sao rồi, đó là chuyện vui nhất.”
“Phạm My đến sân bay rồi, nói muốn đón Vân Thành trước, chuyện hôm nay, đích thân tôi đi chuẩn bị, hôm nay chúng ta nhất định phải vui vẻ chúc mừng.” Bà cụ Đường cảm thấy không cần phải vì những người đó mà tức giận.
“Ừ, phải vui vẻ chúc mừng một phen.” Thật ra ông cụ Đường sớm đã không vì chuyện ngày hôm đó mà tức giận rồi, ông chỉ là vì lo lắng Khiết Khiết gả tới nhà họ Nguyễn sẽ chịu uất ức, cho nên hôm nay mới đối xử với Nguyễn Hạo Thần như vậy.
Hơn nữa bây giờ Vân Thành không sao rồi, bây giờ không biết ông cụ nhà họ Nguyễn đang có tâm trạng gì nữa.
Lúc ông cụ Nguyễn mắng ông ngày hôm đó khẳng định không ngờ rằng Vân Thành nhanh như vậy đã không sao rồi.