“Bác tài, lái xe, nhanh.” Tô Khiết vừa lên xe còn chưa ngồi vững đã giục tài xế lái xe.
“Này, này, sao lại đi thế?” Chờ thư ký Ngô lấy lại tinh thần, đuổi theo ra tới nơi thì xe taxi đã đi mất rồi.
“Sao cô ta lại đi? Cô ta không phải là ra đón anh à? Không phải hai người quen biết nhau sao?” Thư ký Ngô không hiểu nổi, xoay sang hỏi người đàn ông nước ngoài còn chưa đi, rõ ràng hơi sốt ruột.
Người đàn ông nước ngoài nhún vai, lắc đầu với vẻ chẳng hiểu gì?
Nhìn phản ứng của người đàn ông nước ngoài, thư ký Ngô đã biết mình bị lừa rồi.
Làm sao có thể như vậy chứ? Giữa người và người còn có thể có chút trung thực không?
Chỉ là cô lừa anh ta làm gì?
Thư ký Ngô xoay người liền nhìn thấy Tổng Giám đốc nhà mình vừa đi tới. Gương mặt lạnh lùng của Tổng Giám đốc làm cho anh ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lập tức khóc không ra nước mắt: “Cậu Thần , cô gái vừa rồi không phải là người ngài muốn ngăn lại chứ?”
“Anh nói thử xem?” Ánh mắt lạnh lùng của Cậu Thần bắn tới dường như có thể lập tức làm người ta đóng băng, toàn thân anh tản ra hơi thở nguy hiểm như muốn làm cho người ta không thể nào thở nổi.
Anh đúng là vẫn đánh giá thấp cô, không ngờ anh đã bảo thư ký Ngô canh cửa mà vẫn để cho cô chạy thoát, được, giỏi thật!
“Cậu Thần , tôi vừa nhìn thấy biển số xe rồi, tôi sẽ lập tức lái xe đuổi theo.” Thư ký Ngô bị dọa tới hai chân như nhũn ra, thật may là phản ứng nhanh.
Lúc này anh ta không thể lập công chuộc tội, vậy sợ rằng sẽ không chịu nổi hậu quả đâu.
Chỉ là không biết cô gái vừa nãy đã đắc tội gì Tổng giám đốc. Anh ta đi theo Tổng Giám đốc lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được dáng vẻ Tổng Giám đốc đáng sợ như vậy.
Không tới năm phút, một chiếc Maybach khiêm tốn nhưng không kém phần sang trọng đã đỗ ở cửa khách sạn, Cậu Thần trầm mặt nhanh chóng lên xe.
Cho dù có chậm lại một chút nhưng tốc độ của xe sang thật sự không phải là giả, bây giờ là hơn bốn giờ sáng, trên đường không có mấy xe, tốc độ xe của thư ký Ngô nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy chiếc xe taxi ở trước mặt.
“Cậu Thần , chính là chiếc xe trước mặt kia.” Thư ký Ngô âm thầm thở hắt ra một hơi. Thật may là đuổi kịp, xem dáng vẻ của tổng Giám đốc nhà mình lúc này, nếu thật sự để cho người ta chạy mất thì sợ là Tổng Giám đốc sẽ muốn giết chết anh ta mất.
May quá, may quá…
Có lẽ taxi tài xế đã phát hiện ra anh ta nên đột nhiên tăng tốc.
“Còn muốn chạy à?” Lần này thư ký Ngô không đợi Cậu Thần căn dặn đã tăng tốc, nhanh chóng lại ép chiếc taxi vào bên đường.
Thư ký Ngô nhanh chóng xuống xe, đi vòng qua phía trước xe taxi lại phát hiện trong xe chỉ có tài xế, căn bản không có bóng dáng của cô gái vừa nãy, anh ta lập tức há hốc mồm: “Người đâu? Cô gái vừa rồi lên xe anh ở bên ngoài khách sạn đâu?”
“Không biết.” Tài xế trả lời rõ ràng là có lệ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cậu Thần cũng đã xuống xe, đôi mắt lạnh lùng đảo qua, hơi thở nguy hiểm trên cơ thể anh lập tức tăng lên quá rõ ràng.
Tài xế đối diện với ánh mắt của Cậu Thần thì dáng vẻ kiêu căng lập tức biến mất, theo bản năng nuốt nước bọt thành thật trả lời: “Cô ấy nói, vừa rồi cô ấy phát hiện chồng mình ngoại tình ở trong khách sạn, chồng cô ấy đang đuổi theo cô ấy. Cô ấy nói chồng cô ấy là dân xã hội đen, giết người không nháy mắt, nếu bị chồng cô ấy bắt được sẽ đánh chết cô ấy. Cô ấy nhờ tôi giúp cô ấy một tay, cho nên… Cho nên…”