Anh ta nghĩ, chuyện tiếp theo chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Nguyễn Hạo Thần đứng đó, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Khiết trên mà hình, chưa nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ là trong mắt ẩn ẩn cảm giác phức tạp.
Phải, phức tạp, tâm trạng của anh lúc mày rất phức tạp, phức tạp đến bản thân anh cũng không hình dung ra được.
Trong phòng bao 008, tổng giám đốc Lý đối với nụ cười của Tô Khiết, trong lòng cực kỳ đắc ý, cô gái xấu xí này khá biết điều, hơn nữa ông ta cảm thấy cô gái này cười lên trông khá đẹp, xem ra hôm nay thật sự gặp may rồi.
“Cảnh đêm ngắn ngủi, không bằng chúng ta…” Tống giám đốc Lý nhìn nụ cười trên mặt của Tô Khiết, trong lòng ngứa ngáy, càng thêm vội vàng.
“Tống giám đốc Lý, không bằng, tôi cho ông xem vài thứ trước?” Khóe môi của Tô Khiết cong lên, nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt trông cực kỳ thiện lương ngây thơ.
“Cô ta muốn làm gì? Cô ta muốn làm gì? Lúc này rồi còn muốn cho tên háo sắc nhìn thứ gì?” Cậu năm Tào rất sốt ruột, lại vì bất mãn đối với Tô Khiết, cho nên lúc này nhìn Tô Khiết thế nào vũng không thuận mắt. thật ra, lúc này tất cả mọi người trong phòng, bao gồm Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần đều muốn biết Tô Khiết lúc này muốn cho Tổng giám đốc Lý nhìn cái gì.
Sắc mặt lúc này của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng có chút u ám, mặc dù biết lúc này cô đang giả bộ, nhung nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác, trong lòng anh cực kỳ không thoải mái.
“Cái gì?” Tổng giám đốc Lý lông mày nhướn lên, mặc dù có hơi nghi hoặc, nhưng cũng không khỏi thêm vài phần hưng phấn, cô gái này thật sự dễ lừa.
Cô muốn cho ông ta xem cái gì? Không phải là thứ tình thú giữa nam nữ chứ?
Thấy cô lúc nảy cười mê hoặc như vậy, không chút phòng bị, tổng giám đốc càng nghĩ càng đắc ý, đương nhiên ông ta cũng thuận thế tiến sát lại Tô Khiết một chút.
“WTF, người phụ nữ này trong đầu đều là cỏ sao? Cô ta đây cho cho tổng giám đốc Lý cơ hội sát lại?” Cậu năm Tào không nhịn được lại nói lời thô tục, trên mặt rõ ràng có vài phân tức giận, Tô Khiết thật sự ngu ngốc, thật sự làm mất mặt anh ba.
Chỉ là những người khác trong phòng lúc này đêu không có nói chuyện, không có quan tâm anh ta, đều chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trong phòng bao 008, Tô Khiết để điện thoại trên mặt bàn, đẩy đến trước mặt tổng giám đốc Lý.
Lần này, cậu năm Tào không có tiếp tục nhiều lời nữa, lúc này anh ta cũng muốn biết Tô Khiết muốn cho tổng giám đốc Lý xem cái gì.
Tổng giám đốc Lý lúc này mặt mày hưng phấn, đặc ý, chỉ là, đợi đến khi sát lại, nhìn hình ảnh trên điện thoại của Tô Khiết, sắc mặt lập tức thay đổi:”Cô có ý gì?”
Lúc này điện thoại của Tô Khiết đặt ở trên bàn, bởi vì vấn đề góc quay, camera không quay đến được, cho nên lúc này mọi người trong phòng đều không nhìn được trên màn hình điện thoại của Tô Khiết là gì.
Chỉ là sắc mặt của tổng giám đốc Lý lập tức thay đổi thì mọi người nhìn rất rõ, rất rõ ràng, tổng giám đốc lý bị thứ đó dọa sợ rồi.
Đó rốt cuộc là gì?
“Đây đều là một ít ảnh chụp hiện trường.” Tô Khiết mặt mày vẫn ngây thơ vô tội như thế, giọng nói nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc, giống như chỉ đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp.
“Cái gì? Hiện trường gì?” Tổng giám đốc Lý sững người, lông mày nhíu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tô Khiết.