Thành chủ gì gì đó có phải rất lợi hại không? Nghe có vẻ như là rất lợi hại.
Vậy chẳng phải là một tình địch rất mạnh của ba sao?
Không được, không được, cô bé nhất định phải giúp ba ba, tuyệt đối sẽ không để mẹ đi gặp thành chủ gì gì đó.
“Không.” Đường Vũ Kỳ dùng di đông của Tô Khiết soạn một chữ rồi trực tiếp gửi lại, chỉ có một chữ “Không” đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa.
Trọng quản gia đọc tin nhắn mà đối phương gửi lại cho mình liền bối rối, vậy là ông đã bị từ chối rồi?
Không, là thành chủ bị từ chối.
Cô Đường này từ chối cũng thẳng thừng quá rồi.
Cô Đường quả nhiên có cá tính!
Trọng quản gia vô cùng hài lòng với cô Đường, cô Đường rất có có thể chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, cho nên Cô Đường làm gì cũng đúng cả.
“Cô Đường đừng hiểu lầm, tôi thật sự không có ác ý, nếu cô Đường lo lắng thì địa điểm cùng thời gian gặp mặt đều do Đường quyết định.” Trọng quản gia lại soạn một tin nhắn nữa và gửi sang, ông ta cảm thấy mình đã biểu đạt rất chi là đầy đủ thành ý của mình rồi.
“Không.” Cô nhóc Đường Vũ Kỳ vẫn trực tiếp từ chối như trước.
Trọng quản gia nhìn thấy chữ “Không” được gửi tới lần nữa, ánh mắt liền chớp chớp theo bản năng, cô Đường quả nhiên đặc biệt!!
Cô Đường từ chối một cách thẳng thừng và quyết đoán như vậy, không hề cho ông chút cơ hội nào nên ông nghĩ bây giờ mình có nói gì đi nữa cũng vô dụng.
Cô Đường hẳn là ngay từ khi bắt đầu đã không tin tưởng ông ta rồi.
Nếu gọi điện, gửi tin nhắn đều không được thì ông ta chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi.
Có điều biện pháp khác khẳng định là không thể dùng ngay tối nay được, nhanh nhất cũng phải đợi đến ngày mai.
Cô nhóc Đường Vũ Kỳ đợi một lát, thấy đối phương không gửi tin nhắn lại nữa mới hài lòng.
Cô nhóc Đường Vũ Kỳ xóa sạch sẽ tin nhắn và cuộc gọi đến vừa nãy rồi mới đặt lại di động của Tô Khiết lên đầu giường.
Cô nhóc Đường Vũ Kỳ chộp lấy di động của mình, muốn kể công với ba rằng mình vừa mới giúp ba đuổi được một tình địch, lại còn là một tình địch thành chủ.
Nhưng tin nhắn của Đường Vũ Kỳ còn chưa soạn xong thì cửa phòng tắm đột nhiên mở, Tô Khiết tắm rửa xong đi ra .
Đường Vũ Kỳ nhanh chóng thu lại điện thoại, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trên giường và nhìn Tô Khiết với vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Chuyện mà cô nhóc vừa mới làm có thể kể công với ba nhưng tuyệt đối không thể để cho mẹ biết được.
Tô Khiết nhìn Đường Vũ Kỳ nhịn không được mà nở nụ cười, nhóc con này hôm nay kỳ quái làm sao ấy?
“Mẹ, mẹ tắm xong rồi à? Bây giờ con muốn đi tắm rửa rồi ngủ, con rất ngoan.” Đường Vũ Kỳ lúc này triệt để trở thành một bé ngoan, che dấu cực kỳ tốt sự chột dạ của mình.