Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 149: Hai người coi như không có chuyện gì
Hạ Vũ Hào nhìn thẳng cô một cái, xoay người rời đi.
Nhưng vừa mới đi một bước, Giang Hân Yên liền gọi một tiếng, "anh Vũ Hào, có thể nghe em nói thêm mấy câu không?"
“… nói.” Hạ Vũ Hào không quay đầu lại, trầm mặc một lát, nắm chặt tay, từ trong kẽ răng thoát ra một chữ.
Hân Yên vốn là người cẩn thận, chu đáo, nghiêm khắc trong làm việc, bây giờ cô ta để cho anh tìm thêm mấy người cảnh sát điều tra, hẳn là nắm chắc rằng bọn họ không phát hiện được gì.
VietWriter
Trên thực tế, anh có thể bỏ qua chuyện này, Hướng Thu Vân đã làm chuyện có lỗi với anh, những chuyện này có thể coi là trừng phạt cô.
Nhưng chỉ cần anh nghĩ rằng cô sẽ ở trong tù cả đời ... Anh không thể nói ra những gì anh nghĩ, nhưng anh không thể để Hân Yên kiện Hướng Thu Vân tội mưu sát.
"Cho dù Hướng Thu Vân có dụ dỗ anh trai em, làm chuyện có lỗi với anh, cho dù cô ấy muốn giết em chỉ vì hiểu lầm ... Nhưng em đã là bạn tốt của cô ấy nhiều năm như vậy, và em không muốn nhìn cô ấy trải qua phần đời còn lại của mình trong tù. "
"Nhưng nếu em coi tai nạn xe hơi này như thể nó chưa xảy ra, em không cam tâm."
"Nếu anh Vũ Hào có thể khiến Hướng Thu Vân có chân như em, không thể khiêu vũ trở lại như em, tống cô ấy vào nhà tù quận Đông Giao hai năm, em đồng ý không truy tố cô ấy tội mưu sát. Chuyện này là giao kèo giữa hai chúng ta. "
Giang Hân Yên nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt rất bình tĩnh, tự nhiên như đang thảo luận buổi trưa hôm nay ăn cái gì. Nhảy.hố truyën tại nhayhȯ.cом
Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn cô, sắc mặt lạnh lẽo, trên cổ nổi rõ gân xanh, "Tôi đánh gãy chân cô ấy, hai người coi như không có chuyện gì."
Những người bị giam giữ ở quận Đông Giao đều là những kẻ liều mạng, nếu Hướng Thu Vân bị đưa đến một nơi như vậy, với bản tính kiêu ngạo thường ngày của mình làm sao cô có thể chịu được?!
Giang Hân Yên lắc đầu, thành khẩn nói: "Em sẽ tống cô ấy đến nhà tù huyện Đông Giao hai năm. Dì Vu chú Hướng và Hướng Quân, bọn họ thường quá nuông chiều Hướng Thu Vân nên cô ấy mới dám giết người, chuyện kinh thiên động địa như vậy cũng làm ra được. "
"Việc tống cô ấy vào tù hai năm là tốt cho cô ấy. Cô ấy gặp khó sẽ bớt kiêu ngạo, và cô ấy sẽ trầm ổn hơn trong tương lai, tránh sau này gây ra tai họa nghiêm trọng."
"À mà, trước khi anh Vũ Hào đưa Hướng Thu Vân vào ngục, hãy để Hướng gia và Hướng Thu Vân cắt đứt quan hệ. Nếu những tù nhân đó nghe danh Hướng gia, sẽ không dám động vào một ngón tay Hướng Thu Vân, vậy nỗi khổ tâm của em đều sẽ vô ích."
Những người trong ngục đó đều là kẻ liều mạng, đâu có bởi vì Hướng Thu Vân là người Hướng gia mà bọn họ nương tay, Giang Hân Yên rõ ràng là muốn mượn tay Hạ Vũ Hào để Hướng Gia đoạn tuyệt quan hệ với Hướng Thu Vân.( moá thâm hiểm thật)
Ánh mắt Hạ Vũ Hào như có hàng ngàn lưỡi dao, trực tiếp bắn vào Giang Hân Yên, lạnh lẽo và sắc bén, "Cô thật sự cho rằng cảnh sát đều là lũ ngu sao?"
“Em chỉ nghĩ sự thật thắng hùng biện.” Giang Hân Yên mỉm cười, “Những gì em nói bây giờ không khiến anh Vũ Hào đồng ý. Anh có thể nhờ cảnh sát xem xét rồi lại cân nhắc có đồng ý hay không. Cho dù anh không đồng ý cũng không sao., cùng lắm là em kiện Hướng Thu Vân tội mưu sát, không liên quan gì đến anh. "
Hạ Vũ Hào nắm chặt tay, thu hồi ánh mắt, sải bước ra khỏi tiểu khu.
“Cho dù em suýt chết, anh cũng không quan tâm đến em….” Giang Hân Yên lẩm bẩm nhìn bóng lưng xa xăm của anh, sau đó che môi ho nặng nề, nước mắt chảy dài trên má.
Cô ấy sẽ không bao giờ có thể khiêu vũ được nữa, cô ấy thực sự rất buồn, chẳng qua chỉ là một sở thích nhưng thật đáng để đánh đổi cơ hội ở bên anh Vũ Hào.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!