—
Các phóng viên liền nhìn theo Hướng Thu Vân, cho dù cô ấy không trả lời những câu hỏi khác, chỉ những câu này thôi cũng đủ để họ viết một bài báo.
“Cô nói rằng anh trai tôi muốn * cô đã thất bại, và tôi cũng có thể nói rằng cô dụ dỗ anh trai tôi không thành, thẹn quá hóa giận. Chúng ta bên nào cũng cho là mình đúng. Không có bằng chứng và không có tài liệu tham khảo.”
“Trước hết hãy nói đến việc đánh đập, mắng nhiếc người giúp việc. Cô rời nhà tôi vừa mới mấy ngày, mà cô ở trong nhà của chúng tôi hai năm, Nếu như chúng tôi đánh cô đã lâu, vết sẹo của cô chắc là vẫn còn, liền cho mọi người xem một chút đi.” Hướng Thu Vân nói.
Vẻ mặt của Lý Yến thay đổi, vừa định nói vết sẹo ở nơi bí ẩn, không thích hợp cho mọi người nhìn thấy, liền nghe Hướng Thu Vân nói: “Chẳng lẽ những chỗ cô bị thương tổn đều là nơi bí ẩn, không tiện cho mọi người nhìn thấy? Nơi này cũng không thiếu phóng viên nữ, bên cạnh cũng có nhà vệ sinh. Cô cho họ nhìn một chút cũng không có vấn đề gì đi?”
Nghe đến đây, một số nữ phóng viên tranh nhau lên.
“Đúng, đúng vậy, cô có thể cho chúng tôi xem!”
“Lý tiểu thư, tôi hứa khi chụp ảnh sẽ che kín người, mặt mũi, chỉ chụp chỗ bị thương!”
Thậm chí có người còn kéo Lý Yến, định đưa cô vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Lý Yến vỗ mạnh vào tay một vài nữ phóng viên, “Đã nói ở nơi bí mật, còn che cái gì! Mấy người có thể hiểu được tiếng người không?”
Nói xong liền muốn đi.
“Không phải là nơi bí mật? Mà là hoàn toàn không có đúng không?” Hướng Thu Vân nắm lấy Lý Yến đang muốn chạy trốn.
Lý Yến muốn rời đi, nhưng Hướng Thu Vân quá mạnh, cô dùng hết sức bình sinh, nhưng vẫn không thể rời đi được, “Cô buông tôi ra!”
“Việc gì gấp sao?” Hướng Thu Vân giữ lấy cô, từ trên tai cô ta lấy xuống một chiếc bông tai kim cương.
Lý Yến cau mày, vươn tay cầm lấy, “Đó là của tôi, trả lại cho tôi!”
Hướng Thu Vân giơ tay, tránh cô ta đụng vào, “Lý Yến đưa cho các người một đoạn ghi âm. Trong đó chính là tôi và ba tôi đã đuổi cô ấy đi đúng không?”
Một phóng viên gật đầu.
“Thật ra sau đoạn ghi âm đó, tôi đã nói Lý Yến là kẻ trộm, nhưng cô ta có thể cho rằng là kẻ trộm thật đáng xấu hổ nên đã cắt đoạn ghi âm đó ra.” Hướng Thu Vân nói.
Lý Yến sắc mặt tái xanh, dùng giọng nói che giấu lương tâm cắn rứt, “Đừng ngậm máu phun người!”
“Có ngậm máu phun người không, nhìn chiếc bông tai này thì mọi người sẽ biết.” Hướng Thu Vân nâng chiếc bông tai trong tay lên “Chiếc bông tai này là một đôi, chiếc còn lại trên tai của Lý Yến”.
“Đây là bông tai do anh trai tôi bỏ ra 200.000 tệ đặt trước người ta làm. Chất liệu và kiểu dáng đều là hàng đầu. Mọi người nghĩ một người giúp việc nhỏ có thể dùng đồ tốt như vậy sao?”
Chiếc bông tai này thoạt nhìn là đồ tốt, cho dù Lý Yến có nói lên rằng đó chỉ là hàng giả thì cũng không ai tin.
“Đi ăn trộm đồ của người khác, lại còn dám quanh minh chính đại mang như vậy. Tôi thật sự không biết nên nói cô là ngu ngốc hay là giả ngu ngốc!” Hướng Thu Vân chế nhạo.
Cô đối với Lý Yến vốn đã hoảng sợ, thì thào nói: “Mẹ tôi đối với cô tốt như vậy, cô còn quay trở lại cắn bà ấy một cái, Lý Yến, cô làm cho tôi tức giận. Cô nghĩ tôi đem những thứ đồ cô trộm lập án, cô sẽ bị kết án bao nhiêu năm?”
“Cô…” Lý Yến chỉ vào cô, trừng mắt nhìn thẳng vào cô.
“Chỉ tay vào ai đó thật rất bất lịch sự.” Hướng Thu Vân hất tay ra và kéo Lâm Quỳnh Chi ra khỏi vòng vây của phóng viên, lúc này người bị các phóng viên oanh tạc đã trở thành Lý Yến.
Các y tá đã rời đi trước đó mang theo một nhóm nhân viên bảo vệ đến, trước khi quá ồn ào, họ đã cưỡng bức các phóng viên mang đi.
Sau khi những người đó rời đi, Hướng Thu Vân nhìn thấy Giang Minh Thắng đứng ở phía sau bọn họ.
Cũng không biết là anh ta đã đứng đó bao nhiêu lâu, trông anh ta rất phờ phạc.