—
Diêu Thục Phân biết chắc chắn không phải nên chỉ nói “Không cần con tiễn, tôi nói với ông nội vài câu rồi đi ngay.”
Bà ta dừng lại một chút, nhìn xuống bụng của Hướng Thu Vân, đắc ý mỉm cười nói: “Hướng tiểu thư mang thai chưa đầy ba tháng phải không?”
“Có liên quan gì đến bà sao?” Hạ Vũ Hào đứng trước mặt Hướng Thu Vân, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bà ta.
Diêu Thục Phân thờ ơ như không có việc gì: “Vũ Hào à, con đừng cảng thẳng như vậy, ta có lòng tốt chỉ muốn nhắc nhở một chút: Ba tháng đầu thai kỳ không ổn định, cẩn thận không giữ được đứa bé này.”
Bà ta nói là có lòng tốt nhắc nhở, nhưng lại nói ra những lời đinh tai nhức óc.
Hướng Thu Vân không sợ Diêu Thục Phân uy hiếp, chỉ là hơi nhíu mày không nói gì, nhưng anh mắt của Hạ Vũ Hào lại lạnh lùng cay độc.
“Cảm ơn bà đã nhắc nhở. Chẳng qua vợ tôi không hút thuốc uống rượu giống như bà, lúc mang thai lại còn leo lên giường cùng người khác, cho nên cũng không cần lo lắng nhiều như vậy.”
Diêu Thục Phân nở nụ cười mơ hồ, nụ cười khiến người ta cảm thấy khó chịu, Nhậm Gia Hân nhịn không được, bất mãn nói: “Anh…”
“Không sao.” Hướng Thu Vân ngắt lời cô, không muốn vô ý đẩy cô ta xuống nước. Huống hồ Diêu Thục Phân là người bụng dạ hẹp hòi, chuyện này cũng khó xử lý.
Gương mặt Diêu Thục Phân không cảm xúc liếc nhìn Hạ Vũ Hào, khẽ lắc đầu, nắm lấy cánh tay Thôi Quân để tỏ lòng kính trọng với Hạ lão gia.
“Hướng Thu Vân, sao cô không để tôi nói xong?” Nhậm Gia Hân nghĩ tới nụ cười của Diêu Thục Phân, toàn thân nổi da gà.
Hướng Thu Vân quay lại nhìn cô ta: “Trước mặt người ngoài, từng cử chỉ lời nói của cô đều sẽ ảnh hưởng đến thư ký Nhậm, cô nên chú ý chút, không thể làm ẩu.”
Nếu là người ngoài, cô cũng sẽ không nói gì, nhưng lần đầu gặp mặt, tiểu nha đầu này đã giúp đỡ cô.
Nhậm Gia Hân nhíu mày lại, phồng má nói: “Mấy người làm sao vậy, suốt ngày nhắc nhở tôi những cái này? Tôi biết rồi!”
Ánh mắt cô ta trở nên sắc bén, vẻ mặt càng lo lắng hơn: “Hướng Thu Vân, tôi cảm thấy bà lão vừa rồi định làm gì đó đứa bé trong bụng cô, cô phải cẩn thận một chút.”
Hướng Thu Vân thật ra cũng có cảm giác như vậy, nhưng có mấy vệ sĩ đứng bên cạnh cô, mà trong áo của cô còn có bộ đàm, để Diêu Thục Phân biết cô cảnh giác sẽ không tốt.
Cô khẽ cười, nói ra: “Không sao đâu, đứa bé này là cháu trai của bà ấy, bà ấy sẽ không làm tổn thương đứa bé đâu.”
Nhậm Gia Hân thấy cô không tin mình, miệng lẩm bẩm không ít, mãi đến khi thư ký Nhậm tới, nói muốn dẫn cô đi gặp mấy người, cô mới không cam lòng nữa.
“Hạ tổng, ở chỗ cao dễ bị rét lạng, đứng trên cao nhìn thấy nhiều người, càng có nhiều người nhìn thấy mình.” Trước khi rời đi, thư ký Nhậm nhắc nhở một câu đầy ẩn ý.
Sau khi tang lễ kết thúc, Hạ Vũ Hào còn rất nhiều việc phải làm, anh muốn đưa Hướng Thu Vân đi cùng, nhưng sợ cô quá mệt mỏi, nên để cô về trước, lại lo lắng Diêu Thục Phân sẽ nhân cơ hội đi tìm cô.
***
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!