Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 636: Có phải ruột thịt hay không?
Tối nay Vu Tuệ Doanh nhiều lời một cách khác thường, giống như muốn lôi mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Hướng Thu Vân và Hướng Quân ra nói.
Ban đầu Hướng Thu còn có thể tập trung chú ý lắng nghe, nhưng phụ nữ mang thai thường ngủ nhiều, rất nhanh cô liền ngáp mấy cái, ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như có người khẽ hôn lên trán cô, cô thực sự rất buồn ngủ, cau mày gạt tay, trở mình rồi lại chìm vào giấc mộng đẹp.
Hiếm khi, cô mơ thấy chuyện hồi nhỏ.
Ba mẹ yêu thương cô và anh trai, hai người muốn gì được nấy, cũng không thúc ép bọn họ học hành. Mà tình cảm của hai vợ chồng họ cũng rất tốt, chưa từng cãi nhau.
Cô cong khóe môi, toàn bộ cơ thể đều được thả lỏng.
Sáng sớm hôm sau, Hướng Thu Vân bị tiếng mở cửa rất lớn đánh thức.
Cô cau mày ngồi dậy, ngái ngủ nhìn người trước cửa, ngáp một cái, “Anh, mẹ muốn em ngủ với mẹ.”
“Muộn rồi. . . Thu Vân. . .” Trong mắt Hướng Quân đều là tơ máu, râu ria xồm xoàm nhìn rất chật vật, “Mẹ cắt cổ tay, bây giờ. . .đang được cứu chữa. . .”
“!”
Đồng tử Hướng Thu Vân co lại, đầu óc như bị sét đánh, trống rỗng.
Cô cứng đờ quay đầu nhìn sang bên cạnh, nơi đó đã không có ai từ lâu. Cô run rẩy đưa tay chạm vào, giường đã lạnh, người đã rời đi không biết bao lâu.
Hướng Quân hít sâu một hơi, lau nước nơi khóe mắt, nức nở nói: “Bác sĩ nói tình hình không tốt lắm, em. . . em nhanh lên, có lẽ chúng ta. . . có lẽ còn có thể gặp mẹ lần…cuối…”
Tai Hướng Thu Vân ù lên, không nghe được gì nữa.
Cô há to miệng, lại phát hiện cổ họng không phát ra được âm thanh nào.
Sao có thể như vậy?
Không phải hôm qua bác sĩ tâm lý mới kiểm tra qua rồi sao, nói chỉ là trầm cảm nhẹ cơ mà?
Tại sao lại cắt cổ tay?!
“Đừng suy nghĩ nhiều quá.” Hạ Vũ Hào cầm một chiếc áo khoác dài bằng lông vội vàng đi vào, khoác lên người cô, “Anh đã sắp xếp những bác sĩ giỏi nhất, bây giờ chúng ta lập tức đến đó.”
Hướng Thu Vân bị anh ôm vào trong ngực, hai tay nắm chặt vạt áo anh, chẳng biết nước mắt đã chảy ra tự lúc nào.
Cô há to miệng, lần thứ nhất không phát ra được bất kỳ thanh âm nào, lần thứ hai mới khàn khàn cất tiếng, “Tại sao… hả… lại như vậy… sao lại xảy ra chuyện này…?”
____________________
Mọi người vội vã chạy tới bệnh viện.
Cửa phòng cấp cứu còn đang đóng chặt, Hướng Bách Tùng đứng ở bên ngoài. Chỉ mới một đêm, trên mặt ông đã lộ vẻ xanh xao, cằm lún phún râu, cả người uể oải.
Ông đi tới đi lui ở cửa ra vào, vẻ mặt nôn nóng.
Thấy Hướng Thu Vân tới, Hướng Bách Tùng đi nhanh tới, đưa tay tát cô một cái.
Hạ Vũ Hào nắm lấy cổ tay ông, sắc mặt lạnh lẽo hất ông ra, “Đây là lần cuối cùng.”
Lần tới, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ông!
“Ông điên rồi, bây giờ đánh Thu vân để làm gì?” Hai mắt Hướng Quân đỏ rực, quát.
Hướng Bách Tùng chỉ tay vào Hướng Thu Vân, sắc mặt xanh xám, “Mẹ con vẫn đang tốt, kết quả Hướng Thu Vân chỉ ngủ với bà ấy một đêm, bà ấy đã. . .”
Hiện giờ ông không nói nổi hai chữ tự vẫn, “Nếu không phải Hướng Thu Vân nói gì đó, sao đột nhiên bà ấy lại như vậy?”
Tại đây có hình ảnh
***