Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Trên đường, anh ta đề nghị: “Hôm nay anh vui vẻ nên không đi làm, vợ ơi, chúng ta đi ra ngoài chơi một ngày nhỉ?”
Vợ anh ta thích ra ngoài chơi nhất, nhưng gần đây anh ta chạy đông chạy tây, không đi cùng cô ra ngoài chơi được.
“Con đang ở nhà.” Lâm Quỳnh Chi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, có chút không quan tâm.
“Chuyện này có gì đâu? Không phải có người trông nom sao? Vợ ơi, hay là chúng ta đến thủy cung đi, gần đây thủy cung có cá lưới đỏ rất đáng yêu, em chắc chắn sẽ thích!”
Hướng Quân đắc ý đề nghị.
Nhưng Lâm Quỳnh Chi không thế vui vẻ nổi: “Hướng Quân, hay là anh về công ty đi. Nhà họ Hướng làm sáng tỏ tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài, em sợ giống như nhà họ Giang sẽ kết thúc nhanh chóng, xảy ra sự cố!
Hướng Quân cảm thấy cô ta nói có lý, sau khi đưa cô ta về nhà thì lái xe đến công ty.
Sau khi Lâm Quỳnh Chi tiễn anh ta thì sắc mặt lo lắng đi lên lầu gọi điện thoại.
“Tôi đã làm theo lời bà nói, nhưng Thu Vân nói muốn báo thù cho mẹ tôi, muốn ở lại bên cạnh Hạ tổng để trả thù. Cho dù tôi nói thế nào thì cô ấy cũng không thay đổi, bây giờ nên làm gì?”
–
Siêu thị.
“Xin lỗi cô, thẻ của cô đã bị khóa, không thể sử dụng. Xin hỏi cô đổi thẻ khác hay là dùng phương thức thanh toán khác?” Nhân viên thu ngân siêu thị hỏi.
Giang Hân Yên cầm thẻ nhét vào ví tiền, kéo vành nón thấp xuống: “Dùng Wechat.”
Cô ta nhớ trong Wechat còn có mấy chục triệu.
Nhưng sau khi cô ta lấy điện thoại ra lại phát hiện tài khoản Wechat bị báo cáo quá nhiều lần nên không thể đăng nhập.
Người xếp hàng phía sau chờ tính tiền đã sớm không kiên nhẫn —
“Cô gái phía trước kia, làm phiền cô tính tiền nhanh lên được không? Lát nữa tôi có việc gấp. Cám ơn cô.”
“Mua thì mua, không mua thì thôi, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phía sau không còn chỗ xếp hàng, phiền phức phía trước tính tiền nhanh lên!”
Nhân viên thu ngân chỉ có thể uyển chuyển hỏi một lần nữa: “Cô gái, cô dùng phương thức thanh toán nào?”
“Xin lỗi, tôi không mua nữa.” Giang Hân Yên không có tiền mặt, thẻ ngân hàng và Wechat lại không dùng được, chỉ có thể tay không rời đi.
“Không mua đồ thì nhanh lên, lãng phí thời gian của người khác!” Có người phàn nàn.
Giang Hân Yên chưa bao giờ từng gặp phải tình huống không có tiền thanh toán, bị người ta cười nhạo, trên mặt cô ta nóng hổi, cúi đầu muốn mau chóng rời đi.
Nhưng không ngờ đụng phải một người, mũ và kính râm rơi ra.
Tiếng động lớn bên này làm cho rất nhiều người nhìn lại, tiếng bàn luận vang lên–
“CMN, không phải là Giang Hân Yên của tập đoàn Giang Thị sao? Người thật xinh đẹp hơn ảnh!”
“Xinh đẹp làm gì? Người đẹp bọ cạp là cô ta! Có cho tôi ngủ cũng không cần, sợ mình chết thế nào cũng không biết!”
“Đầu tiên là dùng tai nạn xe vu oan người khác, lại dùng việc tự tử để nhận lấy sự đồng cảm, không biết xấu hổ!”
“Không phải giả vờ què chân sao? Chúc cô đi ra ngoài bị xe đụng thành người què thật!”
Từng lời nói giống như kim đâm vào trái tim Giang Hân Yên, sắp đâm nát trái tim cô ta!
Từ nhỏ đến lớn cô ta chỉ nghe tiếng ca ngợi, nhưng từ khi Hướng Thu Vân ra tù, mọi chuyện ngày càng hỏng đi theo hướng xấu!
Giang Hân Yên cắn môi, ép nước mắt vào trong, nhanh chóng nhặt mũ và kính râm đeo lên, chạy ra khỏi siêu thị.
Không ít người đi theo cô ta, quay video cô ta, nói lời sỉ nhục hoặc là phê bình, còn có người cầm đồ ném cô ta.
Lúc cô ta vất vả lắm mới thoát khỏi đám người kia thì hai chân đã sớm bủn rủn.
Cô ta không phải giả vờ quỳ mà là què thật, cho dù bây giờ cô ta giống như người bình thường, nhưng vẫn không giống người bình thường.
Giang Hân Yên ngồi trong cầu thang tối tăm gọi cho ba cô ta. Cho tới bây giờ ông ta hiểu rõ cô ta nhất.
“Ba, con. . .” Điện thoại vừa kết nối, cô ta mở miệng nói nhưng bên kia đã đánh gãy.
“Hân Yên, ba hiểu vì sao con làm như thế, nhưng ba không thể tha thứ. Con biết bởi vì sai lầm của con mà nhà họ Giang tổn thất bao nhiêu không? Con cứ như thế thì tập đoàn Giang Thị sẽ quay lại bốn năm năm trước!”
Giang Hân Yên mềm giọng nói: “Ba, con biết sai rồi, sau này con tuyệt đối không nhắm vào anh Vũ Hào và Hướng Thu Vân nữa. Chỉ cần ba tin tưởng con, con có thể đền bù những tổn thất này.”
“Lúc con thu mua cổ phần nhà họ Hướng thì cũng nói như vậy!” Ba Giang nghiến răng nghiến lợi: “Ba bận rộn nhiều việc, còn muốn thu dọn cục diện rối rắm của con, con đừng gọi điện thoại tới nữa!”
“Ba, con,. . . Tút tút tút.”
Giang Hân Yên lại gọi mấy lần nhưng đều báo bận, có lẽ ba đã kéo cô ta vào danh sách đen.
Cô ta lau khóe mắt, gọi từng người trong danh bạ nhưng không ai nghe máy, nếu bên kia nghe máy thì cũng lập tức cúp máy, giống như cô ta là bệnh truyền nhiễm.
Cuối cùng cô chỉ chưa gọi cho anh trai.
Lông mi Giang Hân Yên nhanh chóng chớp mấy lần, tay run run nhấn vào số này.