Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gửi bạn truyện hay:


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Chương 628: Sao lại cô lại ở trong nhà tôi?


“. . .Được.” Hạ Vũ Hào dừng một chút, sau một lúc lâu mới trả lời với ánh mắt sâu thẳm.


Sau này phải nhớ kỹ, anh sẽ để cô trả lại gấp bội.


Hướng Thu Vân nghe thấy anh đồng ý, mới thở dài một hơi, chuyển đến ngồi lên ghế lái phụ bên kia, cài dây an toàn.


Trong xe còn mang theo sự mập mờ chưa tan.


Hướng Thu Vân không được tự nhiên nhìn về phía cửa sổ xe, từ trong cửa sổ nhìn thấy một người phụ nữ với gương mặt đỏ ửng, có chút sửng sốt. Cô xoay cổ, nhìn thẳng về phía trước.


Cô ho khan một tiếng, hỏi: “Anh và Phong Đổng dự định dừng thuốc chữa ưng thư phổi mới rồi sao…”


Khi cô mở đầu, cũng không biết nên nói như thế nào.


“Hoãn lại việc thử thuốc mới là chuyện rất bình thường, nếu ông nội không qua được, chỉ có thể nói ông không đủ may mắn.” Sắc mặt Hạ Vũ Hào nhàn nhạt, “Cũng giống như lúc trước ông ta muốn đưa em vào ngục giam, nếu như em bị tù nhân. . . hại chết, ông ta cũng sẽ chỉ nói em không gặp may.”


Hướng Thu Vân nghe xong, cảm thấy yên tâm, nhưng trong lòng vẫn phát lạnh từng đợt.


Yên tâm là bởi vì Hạ lão gia tử không có thuốc mới duy trì, sống không bao lâu nữa, cô không cần vì ông ta mà sợ bóng sợ gió, lo lắng hãi hùng.


Sợ là bởi vì, Hạ Vũ Hào có thể dùng cách này đối phó với Hạ lão gia tử, những người khác cũng có thể dùng cách giống như vậy để đối phó hai người.


Giết người không thấy máu, đến pháp luật cũng không cách nào trừng phạt họ.


Hiện thực về thế giới này thật sự là tàn nhẫn và đáng sợ.


Sau khi xuống xe, Hướng Thu Vân bị Hạ Vũ Hào ôm về.


Cô thực sự không quen làm chuyện thân mật như vậy trước mặt mọi người, cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng cô phản kháng cũng vô dụng, anh nói mang giày cao gót không tốt cho con, cưỡng ép ôm cô vào trong biệt thự.


Thời điểm chiếc xe tới trước cửa, Hướng Bách Tùng dẫn theo vài người giúp việc ra đón.


Thấy cảnh này, ông rất ngạc nhiên, nhưng sau khi ngạc nhiên, lại khó có thể che giấu sự vui mừng.


“Hiện giờ tình cảm giữa Vũ Hào và Thu Vân thật tốt, rất giống chú và dì Vu của cháu lúc còn trẻ.” Hướng Bách Tùng sai một người giúp việc đi sắp trà và trái cây, còn ông thì ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm với Hạ Vũ Hào.


Sau khi vào phòng khách, Hạ Vũ Hào dứt khoát cởi đôi giày cao gót của Hướng Thu Vân ra, đưa tay bóp chân cho cô, “Ồ, thật sao? Vậy là tôi đối xử với cô ấy không tốt, cần phải làm tốt hơn nữa mới được.”


Hướng Bách Tùng sửng sốt một chút, mới hiểu được ý của anh là, ông đối xử với Vu Tuệ Doanh chưa đủ tốt.


Hướng Thu Vân không có tâm tư chú ý tới ánh mắt của anh, mặt của cô đang nóng bừng.


Cô dùng sức, muốn rút chân lại, nhìn Hạ Vũ Hào như không dùng sức, nhưng lại giữ rất chặt.


Lúc cô rút được chân về, anh cúi đầu, làm một động tác muốn hôn chân cô, dọa cô không dám nhúc nhích, sợ anh làm ra chuyện lớn mật.


“Bé ngoan!” Hạ Vũ Hào cười, khen ngợi xoa đầu cô một chút.


Hướng Thu Vân, “. . .”


Đến cổ của cô cũng chuyển thành màu hồng phấn.


“Em buồn ngủ rồi, đi lên nghỉ ngơi trước đây.” Hướng Thu Vân chân trần xuống đất, trực tiếp chạy lên lầu hai.


Mới chạy đến chân cầu thang, một đôi tay đặt bên hông cô, ngay sau đó cơ thể của cô bay lên không, Hạ Vũ Hào ôm ngang cô lên.


“Dưới đất không lạnh sao?” Hạ Vũ Hào ngưng mắt nhìn cô, “Hửm?”


Hai tay Hướng Thu Vân ôm cổ anh, không lên tiếng.


Hạ Vũ Hào vui vẻ cười một tiếng, khẽ hôn một cái vào trán cô, ôm cô lên lầu hai.


“Vũ Hào, chuyện chúng ta đã thỏa thuân trước đó…” Hướng Bách Tùng còn muốn nói chuyện tiếp, hỏi lại câu này, nhưng Hạ Vũ Hào không cho ông cơ hội, ông chỉ đành hỏi ngay bây giờ.


Bước chân Hạ Vũ Hào không ngừng lại, thanh âm nhàn nhạt, “Ngày mai, chậm nhất ngày mốt, tập đoàn Hạ thị sẽ cử đại biểu đến nói với chú về chuyện này.”


Tiếng nói vừa dứt, anh đã đến chỗ ngoặt của cầu thang lên lầu.


Nghe đến đây, Hướng Bách Tùng thở dài một hơi. Ông ngồi vào ghế sô pha một lần nữa, gọi người giúp việc mang cho ông chai rượu lâu năm cất trong tủ.


Chuyện này được giải quyết, ông cuối cùng cũng buông bỏ được một mối tâm sự.


Con trai, con gái, còn cả vợ ông suốt ngày chỉ trích ông, họ có nhìn thấy áp lực của ông không, có biết mỗi ngày ông phải lo lắng bao nhiêu chuyện không?


Không có!


Họ chỉ biết hưởng thụ những gì mình hiện có, sau đó tìm xương trong trứng, bới móc lỗi lầm của ông!


***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK