Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hướng Thu Vân cẩn thận từng chút một cầm lại di thư, mặc kệ bà Chung đang nổi điên, muốn trở về biệt thự.
Nhưng khi cô chuẩn bị đóng của, bà Chung đột nhiên vọt ra, giữ chặt cổ tay của cô.
“Tro cốt Tuệ Doanh ở đâu? Dì muốn đi hỏi cho rõ!” Đáy mắt bà Chung đều là tơ máu, mày mà dữ tợn, “Chồng của dì cũng không hề thích Tuệ Lan, dì với ông ấy thì có gì không đúng?”
“Rõ ràng đều không có tình cảm, là Tuệ Lan đòi sống đòi chết, việc này sao có thể trách dì? Cho dù dì và Tuệ Lan có xảy ra tranh chấp, chuyện này thì có liên quan gì tới Tuệ Doanh chứ?”
Bà ta nức nở nói: “Đời dì cho tới bây giờ chưa từng làm sai. . . Dì xin lỗi chuyện Tuệ Lan, nhưng dựa vào đâu bà ấy lại hận dì, không muốn gặp dì lần cuối chứ?”
Bà ta dùng rất nhiều sức, cổ tay Hướng Thu Vân rất đau, “Xin lỗi bà Chung, tôi không thể nói với bà.”
“Đi! Không nói cho dì biết ở đâu cũng được, bây giờ cháu lập tức đưa dì đến đó!” Hành động của bà Chung giống như bị điên, dùng sức kéo Hướng Thu Vân ra ngoài.
Nếu là lúc bình thường, Hướng Thu Vân có thể dễ dàng tránh khỏi sự trói buộc của bà ta, nhưng hiện giờ lực tay của bà ta rất mạnh, Hướng Thu Vân tránh mãi không thoát, ngược lại bị kéo một cái lảo đảo, suýt té lăn trên mặt đất.
May là Hướng Thu Vân vịn lấy cửa, miễn cưỡng không để bị ngã xuống. Tay phải của cô che lại bụng dưới, lòng còn sợ hãi.
Cô dùng sức hất bà Chung ra, cau mày nói: “Mẹ tôi đã không còn nữa, bà tìm bà ấy hỏi, bà ấy có thể trả lời sao? Nếu bà thật sự coi bà ấy là bạn, thì hãy làm theo nguyện vọng của bà ấy, cho bà ấy chút bình yên cuối cùng.”
Bà Chung nghe cô nói xong, lửa giận trên mặt dần biến mất, chỉ còn lại sự đau khổ.
Bà ta ngồi sụp xuống mặt đất, trong miệng gào khóc điều gì không ai nghe rõ, không ngừng lau nước mắt.
“Người ta chết cũng không muốn gặp mẹ, mẹ còn muốn đi gặp người ta làm gì?” Chung Thiệu Ninh đi tới kéo bà ta, “Không phải mẹ nói với con, sống tốt phần của mình là được, không cần phải để ý cái nhìn của người khác sao?”
Hướng Thu Vân không thèm quan tâm đến lời châm chọc của anh ta, nhìn bà Chung đang ngồi dưới đất, “Trời lạnh, bà đừng ngồi trên đất.”
Nói xong, cô trực tiếp trở về biệt thự, đóng cửa lại.
Cô lẳng lặng dựa lưng vào cửa đứng chốc lát, sau đó đi đến cạnh ghế sô pha, rót một cốc nước.
Ai đúng ai sai, sao có thể nói rõ được?