Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


“Câu này nên để tôi nói với anh mới đúng.” Giọng nói Hạ Vũ Hào lành lạnh, “Anh Thôi, chỉ cần một đầu ngón tay của tôi cũng có thể bóp chết anh, khi nói chuyện tốt nhất anh nên lịch sự một chút. Nếu không, tôi không thể cam đoan, lúc tâm trạng tôi không tốt, sẽ có thể lấy anh ra xả giận đấy.”


Lời này rất ngang tàng, nhưng Thôi Quân biết, đây là sự thật. Anh ta khẽ cắn môi, nhẫn nhịn không lên tiếng.


“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, tôi không muốn lãng phí thời gian với bà.” Hạ Vũ Hào lấy điện thoại ra, nhìn thời gian, bấm hẹn giờ, “Bà còn năm phút.”


Anh liên tục khiêu khích khiến Diêu Thục Phân tức giận, bà ta giận quá hóa cười, “Không sao, nếu cậu thực sự không có thời gian, tôi có thể gọi Hướng Thu Vân, con bé đó đến tâm sự.”


“Ồ!” Hạ Vũ Hào cười một tiếng mỉa mai, “Bà nghĩ tôi sẽ sợ mấy lời đe dọa này sao?”


Diêu Thục Phân, “Đe dọa gì chứ? Tôi chỉ là muốn tìm cháu dâu tương lai nói mấy câu mà thôi, sao có thể được coi là đe dọa chứ?”


“Giống cái năm tôi mười lăm tuổi khi ấy, bà nghĩ đó không thể gọi là bắt cóc đúng không?”


Năm anh mười lăm tuổi, cái kẻ được cho là người bà ruột thịt đột nhiên xuất hiện, đối xử với anh rất tốt. Trước nay ông không thích anh, còn ba luôn hờ hững lạnh lùng với anh, nhưng người trưởng bối này đã yêu thương anh, lập tức lấy được sự tin tưởng của anh.


Bà ta sắp xếp máy bay tư nhân đưa anh đến hải đảo chơi, nói đó phần thưởng dành cho anh, nhưng lại liên lạc với ông của anh, đòi phải có một trăm triệu mới thả anh về.


Sau khi trở về anh mới biết chuyện, chẳng biết vì sao ông không hề không hề động đến bà ta, ngược lại đánh anh thừa sống thiếu chết.


Trải qua chuyện này, anh không còn dễ dàng tin tưởng kẻ nào nữa.


Diêu Thục Phân hơi dừng lại, mới lên tiếng: “Lúc ấy tôi cần gấp khoản tiền kia, hơn nữa tôi cũng không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến cậu, tôi cứ nghĩ là cậu sẽ hiểu cho tôi.”


“Bà không cần nói với tôi những lời ngụy biện đạo đức giả như vậy, một chữ tôi cũng sẽ không tin.” Hạ Vũ Hào nói.


Mặt Diêu Thục Phân lộ vẻ áy náy, “Nếu chuyện đó gây ra tổn thương đối với cậu, tôi có thể giải thích.”


“Không cần. Bà chỉ còn hai phút, tôi đề nghị bà mau vào thẳng vấn đề đi.” Hạ Vũ Hào không hề bị lay động, “Bà muốn dùng Thu Vân để đe dọa tôi, bà sẽ không làm được đâu.”


Anh lạnh lùng liếc nhìn bà ta, “Ông tôi không động đến bà, nhưng xử lý một kẻ đã hết thời như bà, với tôi mà nói không phải là việc khó khăn gì.”


“Lúc trước ông cậu còn không thể động đến tôi, cậu nghĩ mình có thể sao?” Diêu Thục Phân nhìn anh, giống như đang nhìn một cậu nhóc bướng bỉnh.


Tút tút tút…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK