Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện và vào nhóm lấy password/ mật khẩu nhé:
Chương 515: Đây là những gì bạn đã hứa
Hướng Thu Vân chỉ nhìn chằm chằm anh không đến nửa phút, liền nhìn đi chỗ khác, “… Tôi lên lầu trước.”
“Đi.” Hạ Vũ Hào dừng lại, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói thêm: “Đã bảy giờ, tám phút, em có thể hối hận trước bảy giờ rưỡi, anh sẽ tìm cách giải quyết chuyện này. . ”
Hướng Thu Vân dừng lại, nhưng không có nhìn lại, “Không cần.”
Cô ấy tự mình lo liệu những rắc rối mà cô ấy đã gây ra, và cô ấy sẽ không bao giờ có thể dựa dẫm vào anh ấy trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Về phần đứa trẻ, cô ấy sẽ cố gắng hết sức để bù đắp và bảo vệ nó.
Hướng Thu Vân trở về phòng tắm rửa, sau khi do dự, cô lau khô tóc, đi dép lê lên giường, nằm trong chăn bông, cô sợ lạnh, nhưng trong biệt thự đã có hệ thống sưởi, cô đặt bàn tay của cô bên ngoài, và những vết sẹo trên cánh tay của cô ấy nổi bật trên nền chăn bông trắng, nó đặc biệt rõ ràng, giống như một con rết xoắn.
Ting ting.
Đồng hồ báo thức hoạt hình trên đầu giường chuyển động rất rõ ràng, gõ vào tim Hướng Thu Vân, khiến tim cô đập thình thịch.
Bảy giờ hai mươi.
Vẫn còn mười phút.
Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc, ngồi dậy, tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ngọn đèn trên bàn đầu giường, cô nhìn chăm chú một lúc, sau đó nằm trở lại trên giường, nhưng trong vòng một hai phút, cô. lại đứng dậy bật đèn trong phòng.
Đèn quá sáng, họ sẽ đặc biệt xấu hổ khi đối diện nhau?
Hướng Thu Vân cau mày tắt đèn phòng, nhưng trước khi đi về phía giường, cô lại gập người bật đèn phòng lên.
Không biết một lúc nữa Hạ Vũ Hào sẽ có thể mặc com-lê, cô chưa cởi thắt lưng của người đàn ông bao giờ.
Và cô ấy quên mất hôm nay anh ấy có đeo cà vạt hay không.
Còn một chuyện nữa, cô không biết Hạ Vũ Hào cũng là lần đầu tiên, nếu không tìm được vị trí thích hợp như mấy cặp đôi trên mạng, có lẽ đêm nay họ sẽ bận rộn, thêm nhiều bối rối.
*
Sau khi Hạ Vũ Hào đổ thức ăn thừa vào thùng rác, anh muốn bỏ bát đĩa và đũa bẩn vào máy rửa bát, nhưng khi hoàn hồn lại phát hiện ngay cả đĩa và bát đều bị ném vào thùng rác.() hồi hộp quá đó mà)
Anh nhìn thùng rác đã đầy trong chốc lát, nhíu mày xoa xoa rồi lên lầu tắm rửa, lúc đi ra mới nhận ra tắm nhanh hơn bình thường năm phút.
Hạ Vũ Hào cầm máy sấy tóc lên, bật lên, chỉ sau hai lần thổi là đã tắt.
Tóc còn ướt, những giọt nước chảy xuống tóc, lan xuống cả cơ thể, anh nhìn những giọt nước chìm vào chiếc khăn tắm rồi biến mất, lòng trầm tư.
Sau đó, anh tự tay kéo khăn tắm ra, kéo khăn tắm xuống một chút, lộ ra đường nét của người cá, nhưng nó không đủ để lộ hàng.
Hạ Vũ Hào nhìn vào gương, xoay người, cau mày, sau đó cởi khăn tắm, chọn trong số mấy bộ quần áo, chọn một bộ.
Thay quần áo xong, anh cầm nước hoa nam lên, do dự rồi lại đặt xuống, anh nhìn vào gương cho chỉnh tề, cởi áo veston, cởi cà vạt, sau đó nới lỏng khuy măng sét, rồi xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cẳng tay rắn chắc đẹp mắt.
Làm xong việc này, Hạ Vũ Hào nhìn thời gian, 7:19.
Anh đeo đồng hồ, cầm điện thoại, vừa bước đến cửa liền đứng lại, mở khóa đồng hồ, để trên bàn cùng điện thoại rồi ra khỏi cửa.
Hạ Vũ Hào ở bên cạnh phòng Hướng Thu Vân, bước tới cửa phòng muốn gõ cửa, nhưng vừa nâng tay lên, anh lại đặt xuống.
Cô ấy vẫn còn mười phút để suy nghĩ.
Anh đứng ở cửa phòng cô muốn hút thuốc, nhưng đưa tay lấy thì mới biết trên người không có gì, Hướng gia không có ai hút thuốc, Hướng Thu Vân rất ghét mùi thuốc lá, từ đó anh hiểu lòng mình dành cho cô ấy, anh đã không mang thuốc lá trên người.
Hạ Vũ Hào dựa vào tường, dùng chân đá mở cửa phòng, tầm mắt rơi vào đồng hồ trên tường phòng ngủ, đợi mười phút trôi qua, cũng là lúc anh nhận ra mười phút quá lâu.
Anh đổi chân tới lui, nhìn xuống đất, phát hiện từ khe cửa phát ra ánh đèn bật tắt liên tục.
Hạ Vũ Hào khẽ nhướng mày, cười một tiếng, cơ bắp căng cứng so với lúc trước thả lỏng một chút.
Đúng 7h30, anh mở cửa bước vào.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ để lại một chiếc đèn bàn bên cạnh giường, Hướng Thu Vân đang ngồi ở mép giường chuẩn bị đi dép lê lên giường, dường như cô không ngờ anh lại đến lúc này. Cô quay đầu lại nhìn anh, với khuôn mặt ngạc nhiên và hoảng sợ mà không thể che đậy.
Trái tim cô chợt run lên.
Hướng Thu Vân không ngờ tới 7 giờ 30 Hạ Vũ Hào lại tới, cô sửng sốt một chút, cởi giày xuống giường, xuống giường.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh và nói với anh, “Đóng cửa lại.”
Tốt hơn hết là nên tắt đèn đi, ít nhất là để họ không thể nhìn rõ nhau và không cảm thấy xấu hổ như vậy.
“Ừ.” Hạ Vũ Hào đóng cửa lại, đi tới bên giường, đặt hai tay ở bên hông cô, “Sẵn sàng chưa?”
Hơi thở anh thở ra thoang thoảng mùi rượu, không hề khó chịu.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét trên khuôn mặt anh dịu đi một chút, không còn lãnh đạm như trước, sắc mặt càng ngày càng thanh tú, nhuốm một chút vẻ quy*n rũ hiếm thấy thường ngày.
Hướng Thu Vân mím môi, nhưng không có trả lời, mà là chống khuỷu tay phải xuống giường, đứng lên hôn lên môi của hắn.
“!” Cái chạm nhẹ từ môi khiến cơ thể Hạ Vũ Hào cứng đờ, hơi thở của anh có vẻ nhanh hơn bình thường một chút, sau đó anh dùng hai tay ôm lấy mặt cô, cạy răng tiến vào.
Mùi rượu nồng nặc trong miệng nhanh chóng lan qua môi và lưỡi đến miệng Hướng Thu Vân, cô dừng lại, đột nhiên cánh tay trái ôm cổ anh buông lỏng.
Quyết định này được đưa ra quá nhanh, và cô tự hỏi liệu mình có hối hận không.
Nếu họ thực sự có con, cô ấy sẽ khó rời bỏ anh ấy …
Hạ Vũ Hào chú ý đến cử động nhỏ của cô, khẽ cau mày, anh hôn cô mạnh hơn, đồng thời một tay ôm đầu cô, tay kia luồn vào trong bộ đồ ngủ, sờ soạng đồ lót của cô.
Hướng Thu Vân toàn thân cứng đờ, vô thức nắm lấy bàn tay đang luồn vào trong quần áo của cô, còn chưa động tâm, tay còn lại đã ở trước ngực.
“Đây là em đề nghị…” Sự phản kháng của cô khiến Hạ Vũ Hào có chút cau mày, anh do dự một chút, nhưng nhanh chóng cởi đồ lót của cô rồi ném quần lót của cô ra ngoài.
Đúng như lời Khánh Hiên nói, Hướng Thu Vân không còn yêu anh nhiều như trước, chỉ cần cô mang thai đứa con của anh, cô sẽ nguyện ý ở bên anh!
Hạ Vũ Hào hôn cô, thân thể đè chặt trên người cô, hai tay thuần thục quanh quẩn trên người cô, trêu chọc cô.
Bộ đồ ngủ của Hướng Thu Vân không biết từ lúc nào đã bị ném sang một bên, anh từng chút từng chút hôn lên cơ thể cô, môi anh hơi lạnh, nhưng mỗi nơi anh hôn đều nóng bỏng.
Cô cảm nhận được sự trống trải kỳ lạ từ cơ thể mình, hít một hơi thật sâu, hai chân vòng qua eo thon của anh, nhíu mày nhắm mắt lại.
Khi Hạ Vũ Hào hôn lại, anh cảm nhận được nước mắt trên mặt cô, anh chần chờ một chút, vẫn là hạ eo xuống chen vào.
“Hướng Thu Vân, anh yêu em…”