—
Vù!
Nguy hiểm thật, chút đụng thì đụng phải tảng băng lớn!
Cô ta vỗ ngực sợ hãi, quay lại, lướt qua trước mặt Hướng Thu Vân, cầm lấy tay cô: “Hướng Thu Vân, Hạ lão gia chết rồi, cuộc sống khổ sở của cô cuối cùng cũng kết thúc rồi! Chờ tang lễ kết thúc, chúng ta đi ăn mừng đi!”
Chung Khánh Hiên nghe thấy vậy khóe miệng giật giật, thấy xung quanh không có ai, trong lòng mới thả lỏng xuống.
Anh định quay đầu lại phàn nàn với Hạ Vũ Hào rằng bạn gái của anh có thể gây rắc rối, thấy mọi người chăm chú nhìn cô, bầu không khí xung quanh không được tốt cho lắm.
“Khụ!” Chung Khánh Hiên vội ho một tiếng, nắm lấy cổ áo Nhậm Gia Hân, xách cô lên.
“Anh làm cái gì vậy? Em đang nói chuyện với Hướng Thu Vân, anh túm em lên làm gì?” Nhậm Gia Hân trừng mắt, hai má phồng lên, giống như một con cá nóc nhỏ.
Chung Khánh Hiên muốn chọc vào má cô ta, vẻ mặt bình tĩnh liếc Hạ Vũ Hào, nghiêm túc giải thích: “Hướng Thu Vân đang mang thai, em đừng có xông lên liều lĩnh như vậy, lỡ làm tổn thương đứa trẻ thì phải làm sao?”
“Vậy em sẽ nhẹ nhàng chẳng phải được rồi sao?” Nhậm Gia Hân liếc nhìn ông ta, cẩn thận từng li từng tí khoác lấy cánh tay của Hướng vân Thu.
Chung Khánh Hiên: “. . .”
“Hướng Thu Vân, cô cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?” Nhậm Gia Hân hai mắt sáng lên: “Chúng ta rất lâu không gặp, vậy mà lại gặp phải trong một sự kiện trọng đại như vậy, ra ngoài. . .”
Trong lòng Chung Khánh Hiên đã rục rịch, Hướng Thu Vân kịp thời ngắt lời anh ta: “Cô là con gái của thư ký Nhậm sao, ở bên ngoài nói chuyện phải chú ý, đừng để người khác biết được nhược điểm, đến lúc đó sẽ rất tệ đối với thư ký Nhậm.”
Ánh mắt Hạ Vũ Hào dùng lại trên người cô, sự hiện diện của ánh mắt này quá mạnh, cô cũng không thể bỏ qua.
Cô mấp máy môi, bình tĩnh tránh sang một bên và buông tay Nhậm Gia Hân.
Hạ Vũ Hào liền thu lại ánh mắt, giống như người vừa rồi không phải là anh.
Nhậm Gia Hân cũng không có chú ý tới những hành động nhỏ của Hướng Thu Vân, “Yên tâm đi, tôi không ngốc! Nếu có người khác ở đây, chắc chắn tôi sẽ không nói như vậy!”
Cô khẽ cười: “Cô vẫn chưa trả lời tôi đấy, đi ăn mừng đi? Gần đây có một quán bar mới mở, ở đó có nhiều trai đẹp lắm!”
Nghe thấy hai tiếng ‘trai đẹp’, tay phải của Hạ Vũ Hào có hơi nhúc nhích: “Cô ấy không đi đâu.”
“Tôi, tôi không hỏi anh, tôi hỏi Hướng Thu Vân!” Nhậm Gia Hân trong lòng cố gắng nói với bản thân đừng sợ, nhưng đối đầu với Hạ Vũ Hào qua đến ánh mắt, vô ý thức nhảy dựng lên, trốn ra sau thầy cô đồng thời kiêm bạn trai cô.
Trời ơi, dọa người rồi!
Chung Khánh Hiên: “. . .”
“Vũ Hào à, cô ấy nhát gan, cậu đừng dọa cô ấy nữa.”
Hạ Vũ Hào nhẹ nhàng liếc nhìn Nhậm Gia Hân trốn sau anh ta: “Hôm nay là tang lễ của ông nội, Hướng Thu Vân không thể cùng cô ra ngoài ăn mừng.”
Nếu như để người ngoài biết được chuyện này, nó sẽ không có lợi cho Hướng Thu Vân và Hạ gia.
Chung Khánh Hiên lo lắng Nhậm Gia Hân nói hươu nói vượn, trầm giọng giải thích cho cô ta: “Dù sao Hướng tiểu thư cũng là người nhà họ Hạ, nếu cô ấy đi chung với em đến quán bar, không biết sẽ bị người ta nói thành cái gì.”
“Em biết——” Nhậm Gia Hân chẹp miệng, thật nhàm chán!
***
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!