Hạ Vũ Hào thu hồi ánh mắt nói: “Bọn họ ở trong tay ông, ông làm gì cũng được.”
Anh nói xong thì xoay người rời đi.
“Hạ tổng đã nghĩ kỹ chưa? Bà ta là bà nội ruột của cậu!” Bộ trưởng Trâu nhíu mày nói.
Nhưng Hạ Vũ Hào không trả lời, bước chân không dừng lại.
Pằng!
Tiếng súng đã được giảm thanh vang lên.
Hạ Vũ Hào dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Bộ trưởng Trâu thấy vậy thì thở phào, xem ra hai người này còn có sức nặng trong lòng Hạ Vũ Hào: “Vừa rồi phát sung kia bắn vào đùi của ông Thôi, nếu cậu không đồng ý thì tôi chỉ có thể giết chết ông ta trước, sau đó giết bà cậu.”
Hai người này biết quá nhiều chuyện, đối với ông ta chỉ là gánh nặng.
Tác dụng duy nhất là uy hiếp Hạ Vũ Hào.
Nhưng lúc ông ta nghĩ Hạ Vũ Hào trả lời thì anh không thèm quay lại mà đi đến cửa.
“Mẹ nó!” Bộ trưởng Trâu chửi thầm một tiếng, họng súng nhắm vào tim Diêu Thục Phân rồi bóp cò. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn bắn vào cánh tay phải của bà ta.
Sau đó bắn vào đầu Thôi Quân.
Thôi Quân há miệng, con ngươi co lại, lúc này đã chết.
Ông ta có thả Hạ Vũ Hào đi hay không cũng không có kết quả gì. Đường nào cũng chết, bộ trưởng Trâu u ám cầm súng nhắm ngay vào Hạ Vũ Hào sắp đi đến cửa.
Ông ta giết Hạ Vũ Hào xong thì sẽ lập tức xuất ngoại!
Ông ta nghiêm mặt, chuẩn bị bóp cò.
Nhưng đúng lúc này–
“Chiếc xe đưa Hướng Thu Vân đi đã quay về! Bọn họ muốn trốn cảnh sát nên chạy qua con đường khác, đi đường vòng hơi xa! Bộ trưởng, hiện tại cho người đưa Hướng Thu Vân lên đó sao?”
Trong bộ đàm vang lên tiếng kích động của người đàn ông.
Ông ta híp mắt lại, nhanh chóng đổi hướng, viên đạn trúng vào cửa.
Chỉ cần Hướng Thu Vân ở trong tay ông ta thì ông ta sẽ có lựa chọn tốt hơn!
Không cần ông ta nói thì Hạ Vũ Hào xoay người nhìn ông ta, sau đó quay lại.
“Cậu mời cô ta lên đây.” Bộ trưởng Trâu ném khẩu súng lên bàn, giọng nhẹ nhàng hơn không ít.