Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Hướng Quân đập ghế xuống đất, đau khổ đấm vào ngực: “Hướng Thu Vân, em, cậu ta. . . Sao anh lại có người em gái như em chứ!”
“Sau này em gặp những chuyện thế này thì không cho phép được cậy mạnh!” Hạ Vũ Hào nhíu mày kéo Hướng Thu Vân đứng sau lưng mình, anh lấy điện thoại ra mở cuộc trò chuyện của mình với Lâm Quỳnh Chi rồi ném cho Hướng Quân: “Anh nhìn đi!”
Con ngươi Lâm Quỳnh Chi co lại, vội vàng chạy chậm tới muốn cướp lấy điện thoại.
Nhưng Hướng Quân cầm điện thoại lên trước xem lịch sử trò chuyện. Anh ta càng xem thì trên mặt càng khiếp sợ.
“Không thể nào! Các người làm giả chứng cứ!” Anh ta đập điện thoại xuống đất, dùng sức giẫm mấy lần.
Điện thoại một chút việc đều không có, anh ta bực bội bắt lấy mái tóc, xông bên ngoài rống to: “Chùy! Cho tôi cầm chùy tới!”
Lâm Quỳnh Chi nhìn thấy anh ta như vậy thì vành mắt đỏ lên, há to miệng nhưng không nói gì.
Hướng Bách Tùng đứng lên, đờ đẫn đi tới: “Quỳnh Chi, cái chết của Tĩnh Vận thật sự có liên quan đến con hay không?”
“Có liên quan gì chứ? !” Hướng Quân kéo Lâm Quỳnh Chi ra sau lưng, khàn giọng: “Tên họ Hạ hãm hại cô ấy! Chuyện này không hề liên quan đến cô ấy!”
Anh ta cũng không biết lời này nói cho người khác nghe hay là lừa mình dối người.
“Đúng, là tôi làm.” Lâm Quỳnh Chi đi ra từ phía sau anh ta, giọng nói rất nhẹ.
Mấy ngày nay Hướng Thu Vân đã sớm suy đoán ra, nhưng lúc này cô nghe chị dâu thừa nhận thì vẫn có chút khó chấp nhận.
Cô còn như vậy, huống chi là Hướng Quân?
“Em . . Em nói cái gì?” Hướng Quân cứng đờ quay người, vẻ mặt mờ mịt.
Lâm Quỳnh Chi cúi đầu xuống: “Chuyện này là tôi làm. Tôi mời người nói chuyện phiếm với mẹ, giữ lại lịch sử trò chuyện. Sau đó vu oan cho Hạ tổng.”
“Không thể nào!” Hướng Quân nắm cánh tay của cô ta: “Vợ ơi, cho dù em làm thì cũng là có nỗi khổ đúng không? Em vốn không có lý do làm những chuyện này!”
Lâm Quỳnh Chi cúi đầu xin lỗi anh ta: “Tôi xin lỗi, Hướng Quân.”
Cô ta thừa nhận mình làm.
Mặt Hướng Quân trắng bệch, lảo đảo lùi lại, Hướng Thu Vân đỡ lấy anh ta.
Anh ta hất tay cô ra, siết chặt nắm đấm hỏi: “Vì sao?”