Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hướng Thu Vân nhìn cảnh này thì cảm thấy nếu cô không biết mọi chuyện, chắc chắn sẽ cho rằng những vệ sĩ này rất trung thành.
Nhưng trên thực tế những người này lại đang giám sát cô và Hạ Vũ Hào.
“Bỏ ông ấy xuống!” Hạ Nhuận Trạch thay đổi sắc mặt, hét to với vệ sĩ, nhưng không ai nghe lời anh ta, bọn họ đưa ông ba Hạ vào trong thang máy đi xuống dưới.
Cả tầng lầu im ắng.
Sau một lúc lâu, sắc mặt Hạ Nhuận Trạch dịu đi một chút, nhưng vẫn rất khó coi: “Anh ba có ý gì? Ông nội vừa mất đi, anh đã phải diệt trừ phe đối lập? Anh làm như vậy thì ông nội ở chín suối nghĩ như thế nào?”
Anh ta cắn răng nói mấy chữ diệt trừ phe đối lập, rõ ràng đang cảnh báo đám người ông cả Hạ: Hôm nay Hạ Vũ Hào có thể ra tay với nhà vợ ba bọn họ thì ngày mai cũng có thể ra tay với nhà vợ cả bọn họ!
Ông cả Hạ như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng nói với con gái cả và con gái thứ nhà họ Hạ, cuối cùng ba người không có ai lên tiếng.
“Lúc ông nội còn sống, cậu dùng ông ta uy hiếp tôi, ông nội chết rồi, cậu còn dùng ông ta uy hiếp tôi?” Hạ Vũ Hào nhếch lông mày, cười như không cười.
Từ nhỏ đến lớn Nhuận Trạch trôi qua tốt hơn anh, đơn giản bởi vì ông nội cưng chiều anh ta.
Mặt Hạ Nhuận Trạch cứng đờ, đối mặt với Hạ Vũ Hào cũng không còn khí thế như trước.
Cho dù là công ty và trong nhà, anh ta cũng không được lòng người và sức ảnh hưởng như anh ba, nếu hiện tại anh ta cứng rắn với anh ba thì không được lợi ích gì.
“Tôi không thích người khác uy hiếp mình, cậu nhớ kỹ chưa?” Hạ Vũ Hào để Hướng Thu Vân nắm quần áo trên người, hững hờ cảnh cáo nói.
Hạ Nhuận Trạch siết chặt nắm đấm, giật giật môi: “Anh ba hiểu lầm rồi, em không hề muốn uy hiếp anh, em chỉ lo lắng ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của anh nên nhắc nhở mà thôi.”
“Rốt cuộc cậu có ý gì thì trong lòng chúng ta biết rõ, cậu không cần chơi chữ với tôi. Sau này tôi không muốn nghe thấy cậu uy hiếp tôi, nhớ kỹ chưa?” Giọng Hạ Vũ Hào nhàn nhạt, nhưng lại cực kỳ áp bức.
Tất cả mọi người nhìn về phía Hạ Nhuận Trạch.
Ánh mắt của bọn họ ép Hạ Nhuận Trạch đến không thở nổi, có cảm giác muốn chạy trốn .
Anh ta trả lời Hạ Vũ Hào thì cảm thấy rất khó xử, nhưng anh ta không thể không trả lời: “Em nhớ rồi.”
“Giọng quá nhỏ, tôi không nghe thấy.” Hạ Vũ Hào nói.
Hạ Nhuận Trạch đỏ mặt như máu, anh ta dùng sức nắm chặt tay lại, mở miệng mấy lần, cuối cùng mới cố gắng lớn tiếng nói: “Em nhớ rồi!”
Hôm nay anh sỉ nhục anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không quên!