—
Anh đã báo với bác sĩ trưởng bên kia nói nhà họ Hướng liên tiếp xảy ra chuyện, sợ tinh thần họ không chịu nổi, nói Hướng Bách Tùng có khả năng tỉnh lại chỉ vì cho họ thêm hy vọng.
Bác sĩ trưởng tin tưởng, đồng ý với anh sẽ phối hợp, cho nên anh cũng không lo lắng, sẽ lộ tẩy.
Ánh mắt Lâm Quỳnh Chi ảm đạm, “Bác sĩ nói chỉ là ngón tay nhúc nhích, có khả năng sẽ tỉnh, nhưng lần này ông ấy không tỉnh lại.”
“Hướng tổng thành người thực vật cũng mới một thời gian, chị Hướng đừng quá nóng vội, ngón tay đã cử động đưuọc, nói không chừng ngày nào sẽ tỉnh lại.”
Lục Ngôn Sâm an ủi vài câu, trở về phòng bệnh cùng Lâm Quỳnh Chi, như không có việc gì xem xét người trên giường bệnh.
Thi thể này cũng đen xì như Hướng Thu Vân căn bản không đoán ra bộ dạng lúc đầu, nhưng nhìn qua cơ thể, so sánh với Hướng Thu Vân, thì có vẻ hơi mập, cũng thấp hơn.
Có thể tìm được nhanh chóng thi thể bị thiêu như vậy, cũng không dễ dàng, thân hình cũng không thể giống hệ được.
Lục Ngôn Sâm làm bác sĩ, đối người cơ thể bệnh hình rất mẫn cảm, hiện giờ anh chỉ lo, Lâm Quỳnh Chi bên cạnh có thể nghi ngờ hay không.
Từ trước đến nay Lâm Quỳnh Chi luôn thận trọng, kín đáo, nhưng cô vừa truy hỏi Lục Ngôn Sâm, nếu bây giờ lại nói lời hoài nghi, vậy sẽ càng thêm mất lòng người ta.
Nhưng cô lại không nhịn được, uyển chuyển hỏi: “Bác sĩ Lục, anh có cảm thấy. . . hình như Thu Vân và vừa rồi không giống nhau lắm?”
Trong lòng Lục Ngôn Sâm hơi lộp bộp, vô thức rủ mắt, đè nén biểu cảm trong mắt, không lên tiếng.
Lâm Quỳnh Chi không rõ anh đang chột dạ, hay là tức giận, vội vàng giải thích một câu, “Bác sĩ Lục đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy. . . hình thể của Thu Vân hình như không giống với bình thường lắm, thuận miệng hỏi một câu.”
Cô thành khẩn nói xin lỗi, nhưng vẫn nhìn anh chăm chú không bỏ qua bất kỳ biểu cảm và cử chỉ nhỏ của anh.
“Sau khi người chết, thi thể sẽ bị sưng lên trong một mức độ nhất định, nhìn sẽ mập hơn bình thường một chút, cũng thấp một chút.” Lục Ngôn Sâm không ngẩng đầu, sợ ánh mắt để lộ cảm xúc.
Lâm Quỳnh Chi gật nhẹ đầu, tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Thi thể sưng lên, thoạt nhìn sưng lên so với bình thường vậy tại sao còn cảm thấy thấp hơn vậy?”
Bác sĩ Lục đúng là không có lý do đổi thi thể Thu Vân, nhưng có lẽ là trực giác của phụ nữ, cô luôn cảm thấy có nhiều chỗ không đúng lắm.
“Đối với một đường kẻ dài, nếu đường kẻ dày hơn, tự nhiên cũng có ảo giác ngắn hơn, chiều cao cũng vậy, đây là sự nhầm lẫn của thị giác.” Lục Ngôn Sâm thấp giọng, sắc mặt hơi lạnh, “Có vẻ chị Hướng Thiếu vẫn còn nghi ngờ tôi? Chị có cần tới phòng bệnh bên cạnh xem bên trong có những gì không?”
“Thành, thành thật xin lỗi, bác sĩ Lục.”
Lâm Quỳnh Chi cũng tự ý thức mình đã hỏi qúa đáng, nhưng nếu không nhìn, nội tâm cô sẽ vướng bận.
Nếu cô bí mật đến xem phòng bệnh kia, bị bác sĩ Lục phát hiện, hoặc là bị bác sĩ ,y tá khác nhìn thấy, nói cho bác sĩ Lục, đến lúc đó ngược lại sẽ lúng túng hơn.
Chi bằng trực tiếp cùng bác sĩ Lục đi qua xem, nếu bên trong quả thực không có gì, cô lại trịnh trọng nói lời xin lỗi với bác sĩ Lục.
Cô nghĩ thế nào liền nói thế ấy, chỉ mong bác sĩ Lục có thể thông cảm.
Lục Ngôn Sâm nói thế, vốn hy vọng tìm đường sống trong chỗ chết muốn mượn cơ hội xóa tan nghi ngờ của cô, không ngờ tới cô thật sự muốn tới phòng bệnh kia xem, không cho anh thời gian chuẩn bị.
Anh nhất thời sửng sốt.